Bản Thể Bị Đánh Cắp - Chương 02
Anh hạ giọng, nói nhỏ hơn:
“Trước đây, chúng tôi từng gặp một vụ tương tự. Camera không có vấn đề, nhân chứng cũng không, mọi bằng chứng đều chỉ về chính đương sự.”
Anh khẽ dừng lại, giọng trầm xuống:
“Kết quả cuối cùng cho thấy, người đó bị rối loạn nhân cách, hoặc mắc chứng mộng du nghiêm trọng.”
“Nói đơn giản… là trong cơ thể cô, có thể tồn tại một ‘cô khác’. Những việc mà ‘cô ta’ làm, khi tỉnh dậy, cô hoàn toàn không nhớ gì cả.”
Không khí trong phòng chợt đặc quánh lại. Đồng nghiệp xung quanh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt pha lẫn hoang mang và sợ hãi.
Tôi lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà, lạnh buốt đến tận xương.
“An Nhiên.”
Giọng quản lý Phùng vang lên phía sau, trầm ổn nhưng xen chút lo lắng.
Anh bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, như muốn che đi ánh nhìn soi mói của mọi người.
“Cảnh sát nói cũng có lý. Sức khỏe quan trọng hơn hết. Hay là… em đi khám thử xem?”
“Anh đi cùng em.”
Tim tôi khẽ run lên.
Tôi biết rõ anh Phùng có thiện cảm với tôi — chuyện này cả công ty đều hiểu.
Nhưng lúc này, sự quan tâm ấy lại khiến tôi nghẹt thở.
Ngay cả anh ta… cũng nghĩ tôi bị điên rồi sao?
Tôi bắt đầu dao động, bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Chẳng lẽ… thật sự có hai “tôi”?
Một người ban ngày chăm chỉ làm việc, tối về ăn mì gói sống qua ngày, khổ sở đến thảm hại.
Còn người kia – khi tôi, với nhân cách thật sự, chìm vào giấc ngủ – lại tỉnh dậy, lĩnh tiền lương, giả mạo chữ viết của tôi, thậm chí lạnh lùng đối xử với những đồng nghiệp từng chào hỏi tôi?
Tôi hít sâu, kìm nước mắt, cố giữ bình tĩnh.
“Không cần đâu, anh Phùng. Cảm ơn anh.”
“Em tự đi được.”
“Chiều nay… em xin nghỉ.”
Nói xong, tôi gần như bỏ chạy khỏi công ty.
Ngồi trong chiếc taxi đang lao đi giữa dòng người, tim tôi đập loạn như sắp vỡ tung.
Tôi từng đọc về căn bệnh rối loạn nhân cách.
Đó là một điều đáng sợ đến rợn người.
Có thể bạn quan tâm
Trong cơ thể bạn, tồn tại một người hoàn toàn xa lạ.
Cô ta dùng gương mặt của bạn, giọng nói của bạn, để làm những điều bạn không hề biết.
Cô ta sống thay bạn – chiếm lấy một phần cuộc đời bạn mà bạn chẳng hay.
Chỉ nghĩ đến thôi, sống lưng tôi đã lạnh toát.
Buổi chiều hôm đó, trong phòng tư vấn tâm lý, bác sĩ hỏi tôi hàng loạt câu, kiểm tra suốt năm tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, ông nhìn bảng đánh giá trong tay rồi mỉm cười trấn an:
“Cô Thẩm, theo đánh giá chuyên môn, cô hoàn toàn bình thường. Không có dấu hiệu rối loạn nhân cách nào cả.”
Trái tim treo lơ lửng của tôi hạ xuống được một nửa.
“Chỉ là gần đây cô quá căng thẳng, tinh thần chịu áp lực lâu ngày. Cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nhưng nửa còn lại trong tôi… lại chìm xuống sâu như rơi vào vực.
Tôi không bị rối loạn nhân cách.
Vậy… sự thật là gì?
Trở về căn phòng trọ nhỏ, tôi cuối cùng cũng sụp đổ.
Tôi vùi mặt vào gối, bật khóc nức nở.
Ba tháng trời rồi.
Tôi đã ăn mì gói suốt chín mươi ngày, đến mức miệng nhạt nhẽo như có thể mọc nấm.
Tiền lương của tôi rốt cuộc đã đi đâu?
Người mang gương mặt giống hệt tôi, lĩnh hết công sức của tôi — rốt cuộc là ai?
Tôi khóc đến khi mắt sưng đỏ, cổ họng nghẹn lại, không phát ra nổi một tiếng.
Rồi tôi gượng dậy, múc một vốc nước lạnh tạt thẳng lên mặt.
Hít sâu một hơi, tôi nói với chính mình trong gương:
Không thể gục ngã được.
Tôi phải tìm ra sự thật.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lời bác sĩ nói trước khi rời đi:
“Dù đã loại trừ khả năng rối loạn nhân cách, nhưng không thể loại trừ chứng mộng du. Cần tiếp tục theo dõi thêm.”
Mộng du…