Thế Hệ Khởi Nghiệp
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải Trí
  • Về chúng tôi
Tìm kiếm
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải trí
  • Về chúng tôi
  • ROMANCE
  • COMEDY
Chương trước
Chương sau
tai-sinh-sau-loi-doi-tra

Tái Sinh Sau Lời Dối Trá

sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh

Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình

sau-dem-tan-hon

Sau Đêm Tân Hôn

sau-5-nam-dinh-menh

Sau 5 Năm Định Mệnh

anh-van-khong-quen-nguoi-cu

Anh Vẫn Không Quên Người Cũ

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT
tai-sinh-sau-loi-doi-tra

Tái Sinh Sau Lời Dối Trá

Tháng 8 1, 2025
Chương 10 Chương 09
sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh

Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình

Tháng 8 1, 2025
Chương 10 Chương 09
sau-dem-tan-hon

Sau Đêm Tân Hôn

Tháng 8 1, 2025
Chương 07 Chương 06
sau-5-nam-dinh-menh

Sau 5 Năm Định Mệnh

Tháng 8 1, 2025
Chương 17 Chương 16
anh-van-khong-quen-nguoi-cu

Anh Vẫn Không Quên Người Cũ

Tháng 8 1, 2025
Chương 07 Chương 06

Bị Phản Bội Khi Đang Mang Thai - Chương 03

  1. Trang chủ
  2. Bị Phản Bội Khi Đang Mang Thai
  3. Chương 03
Chương trước
Chương sau

Ngay lập tức, nó lại nằm im thin thít. Hôm nay cũng vậy, nó đạp liên tục, tôi ăn một chút, xoa nhẹ bụng, nó lại ngoan ngoãn yên lặng.

Nhưng nó đâu biết, người mẹ này, khi nuốt từng miếng thức ăn, trong đầu lại đang nghĩ đến việc sẽ phá bỏ nó khi nào.

Tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khách sạn, từ lúc trời tối cho đến khi trời sáng. Người phụ nữ kia liên tục gửi cho tôi rất nhiều bức ảnh, ảnh chụp màn hình tin nhắn giữa cô ta và Tần Minh Hạo. Mỗi ngày tháng hiện lên trước mắt tôi đều là một nhát dao cứa vào tim, đau đớn đến mức tôi chẳng còn đủ nước mắt để khóc.

Từ khi mang thai đến giờ, tôi chỉ để Tần Minh Hạo đưa đi khám thai đúng một lần duy nhất. Tôi xót anh ta vì công việc bận rộn, không muốn làm phiền hay trở thành gánh nặng của anh. Tôi thật sự chỉ mong hai chúng tôi có thể sống yên bình, hạnh phúc như những gì tôi từng mơ ước.

Chỉ là… tất cả đều là tôi tự đa tình mà thôi.

Ngày 15 tháng 3, đó là lần đầu tôi đi khám thai. Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, anh ta lập tức rời đi, nói rằng có khách hàng tìm gấp. Tôi chẳng nghi ngờ gì. Trời đầu xuân lạnh buốt, anh ta để tôi tự lái xe về, còn mình thì đứng dưới cơn mưa xuân lất phất, từng hạt nước lạnh rơi vào cổ áo.

Theo bản năng, tôi tháo chiếc khăn quàng cổ đang choàng trên cổ mình, quàng lên cho anh ta, nhẹ giọng trách yêu:

“Tần Minh Hạo, anh lúc nào cũng chỉ chú trọng vẻ ngoài, chẳng bao giờ để ý thời tiết.”

Nhưng dường như anh ta không nghe thấy gì, chỉ vội vàng đưa tôi lên xe. Sau đó, anh ta sải bước thật nhanh ra lề đường, bắt một chiếc taxi và rời đi ngay lập tức.

Tôi ngồi trong xe, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy chiếc taxi chở anh ta dần khuất khỏi tầm mắt. Tần Minh Hạo vốn là người điềm đạm, thản nhiên, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta vội vã như vậy.

Khi ấy, tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, chắc anh ta sợ trễ hẹn, sợ công việc công ty bị ảnh hưởng. Tôi đã tự an ủi, anh ta quá chăm chỉ, quá nỗ lực, tất cả cũng chỉ vì tôi và con mà thôi.

Lòng tôi lúc đó ngập tràn những cảm xúc vừa xót xa, vừa hạnh phúc ngọt ngào. Tôi cúi xuống, xoa nhẹ bụng mình khi ấy vẫn còn phẳng, tưởng tượng đến lúc con ra đời, chắc chắn Tần Minh Hạo sẽ là một người cha tốt, gia đình ba người chúng tôi sẽ thật ấm áp và hạnh phúc.

Làm sao tôi có thể ngờ, anh ta vội vã rời đi hôm ấy, là để chạy đến bên người phụ nữ khác.

Từ khi mang thai, tôi rất nhạy cảm với mùi tanh, nhưng anh ta lại thích ăn cháo hải sản. Hôm đó, tôi cố nén cơn buồn nôn, nấu cho anh ta món cháo mà anh ta yêu thích nhất. Tôi đợi mãi, cháo nguội rồi lại hâm nóng, nóng lên rồi lại nguội lạnh.

Thế nhưng, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một tin nhắn ngắn gọn:

“Vợ à, em nghỉ sớm đi, bên này hơi rắc rối, chắc mai anh mới về được.”

Giờ đây, khi đọc những tin nhắn mà người phụ nữ kia gửi, tôi mới biết… Hóa ra hôm đó, anh ta vội vã như vậy là để kịp đến chúc mừng sinh nhật cô ta.

Bảo sao đến tận hôm sau, anh ta mới nhắn lại cho tôi.

Trong bức ảnh cô ta gửi, tôi thấy anh ta ngồi đối diện cô gái trẻ ấy, gọi đầy một bàn toàn những món cay của vùng Hồ Nam. Người đàn ông không ăn cay như Tần Minh Hạo, vậy mà vẫn chiều theo sở thích của cô ta. Nhìn cảnh đó, tim tôi nhói lên từng cơn đau âm ỉ.

Sau khi về nhà, anh ta còn tỏ vẻ đáng thương, than thở với tôi rằng dạ dày đau không chịu nổi. Lúc đó, anh ta nói gì nhỉ? À, anh ta bảo, vì phải tiếp khách, ăn uống không cẩn thận nên dạ dày mới đau. Tôi còn cuống cuồng đi tìm thuốc đau dạ dày cho anh ta, vừa xót vừa trách móc vị khách kia vô tâm, không biết điều.

Thật nực cười. Tôi giống hệt một con ngốc, bị anh ta xoay như chong chóng trong lòng bàn tay mà chẳng hề hay biết.

Trong khung tin nhắn, cô gái ấy còn gửi cho tôi cả video quay lại buổi tối hôm đó. Giọng cô ta ngọt ngào, yếu ớt vang lên qua tin nhắn thoại:

“Em xin lỗi chị, em biết hôm đó là ngày chị đi khám thai. Em không muốn kéo dài nữa. Em thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng em tìm chị lúc này… là vì em không muốn tiếp tục sai lầm.”

Tôi cảm thấy tay mình run rẩy, suýt không cầm nổi điện thoại nữa. Trong video, tôi thấy Tần Minh Hạo bưng một bó hoa lớn, trên bàn chất đầy quà tặng, ánh mắt anh ta sáng rực khi nhìn cô ta và cười, chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Cuối video, tôi nhìn thấy trong thùng rác dưới gầm bàn, có một chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô màu kaki bị vứt đi không chút lưu luyến. Tôi nhận ra ngay, đó chính là chiếc khăn mà buổi trưa hôm ấy, tôi đã quàng lên cổ anh ta, sợ anh ta bị cảm lạnh. Chiếc khăn, cùng với trái tim tôi, đều bị anh ta ném thẳng vào thùng rác như thứ rác rưởi không hơn không kém.

Nước mắt làm nhòe màn hình, tôi lau thế nào cũng không sạch. Tôi đưa tay lên chạm vào má mình, chỉ thấy toàn là nước mắt. Nhưng rồi tôi tự nhủ, khóc thì giải quyết được gì cơ chứ.

Tôi lê bước vào nhà tắm, vặn nước thật lạnh, rửa mặt hết lần này đến lần khác, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Sau khi rửa mặt xong, tôi thấy điện thoại vẫn liên tục sáng lên vì tin nhắn của cô ta.

Tôi lướt xem mà không còn chút cảm xúc nào. Ngày 3 tháng 4, lần thứ hai tôi đi khám thai. Vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ta, tôi đã tự mình lái xe đi. Trong khoa sản, hầu hết các bà bầu đều có chồng hoặc mẹ đi cùng. Tôi ngồi một mình, nhìn những người xung quanh, tự nhiên thấy bất an, sợ hãi, sợ rằng bác sĩ sẽ nói điều gì xấu với tôi.

Không có người phụ nữ nào không muốn có chồng bên cạnh vào những lúc như vậy. Nhưng tôi tự thuyết phục bản thân, Tần Minh Hạo bận rộn như vậy cũng là vì gia đình này, tôi nên thông cảm cho anh ta.

Thế nhưng, hiện thực đã tát tôi một cái thật đau, khiến tôi nhận ra, thì ra một người phụ nữ yêu đơn phương trong cuộc hôn nhân của chính mình lại trông thảm hại và đáng thương đến vậy.

Khi tôi ngồi một mình ở bệnh viện, anh ta lại đang ở trong căn hộ thuê cho người phụ nữ khác, cùng cô ta nấu ăn, cùng cô ta chỉnh sửa báo cáo công việc. Cô gái trẻ ấy còn đăng lên mạng khoe khoang:

“Lúc nào cũng làm phiền anh, phải làm sao đây, hơi hơi áy náy nha! Tất cả là tại anh chiều em quá, đến mức chẳng biết làm gì cả.”

Tần Minh Hạo còn bình luận dưới bài đăng ấy:

“Ngốc nghếch, em cứ như vậy, anh làm sao yên tâm được chứ.”

Cô ta lại trả lời:

“Vậy em đành tiếp tục thế này thôi. Anh yên tâm rồi, em biết làm sao đây?”

Tôi lướt từng dòng, chỉ thấy tim mình rỉ máu. Trớ trêu thay, lúc đó tôi còn tự trách bản thân, nghĩ rằng anh ta thường xuyên không về nhà là do áp lực công việc quá lớn. Tôi sợ anh ta làm việc kiệt sức, có lần khi anh ta hiếm hoi ngủ lại nhà, tôi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh ta, lòng đau như cắt. Tôi nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho anh ta, cười trêu:

“Anh Tần à, sao trông anh có vẻ căng thẳng như sắp làm bố vậy? Nhà mình đâu có khó khăn đến mức đó mà.”

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt anh ta lúc ấy có chút hoang mang. Tôi nghiêng người, hôn lên má anh ta, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, đan chặt mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói:

“Tần Minh Hạo, chúng ta là vợ chồng mà. Em chắc chắn không để anh phải gánh hết mọi thứ đâu. Chờ con lớn một chút, em cũng sẽ đi làm, anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Anh ta vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngây ngốc. Tôi cười, đưa tay xoa má anh ta, giọng vừa trêu vừa dỗi:

“Sao nào? Không ngờ tới chứ gì! Hừ! Nói trước cho anh biết thôi, nhưng đừng có mà nhòm ngó nó đấy!”

Ánh mắt anh ta thoáng qua một tia xúc động, rồi anh ta kéo tôi vào lòng, tựa đầu lên hõm vai tôi. Tôi vuốt nhẹ mái tóc cứng của anh ta, thì thầm:

“Nhưng… nếu thật sự khó khăn, em cũng có thể cho anh mượn một chút.”

Chương trước
Chương sau

CÓ THỂ BẠN THÍCH

toi-la-nguoi-thu-ba
Tôi Là Người Thứ Ba
Tháng 7 29, 2025
sau-loi-phan-boi
Sau Lời Phản Bội
Tháng 7 31, 2025
Thế Hệ Khởi Nghiệp

Thế Hệ Khởi Nghiệp là blog cá nhân chuyên chia sẻ kiến thức về khởi nghiệp, bí quyết kinh doanh và nội dung truyền cảm hứng dành cho thế hệ khởi nghiệp – đặc biệt trong lĩnh vực kinh doanh online và bán hàng online – nhằm giúp cá nhân, cửa hàng và doanh nghiệp xây dựng kế hoạch, lựa chọn mô hình khởi nghiệp phù hợp và hiệu quả nhất.

Website đang hoạt động thử nghiệm và chờ cấp giấy phép trang thông tin của Bộ Thông tin và Truyền thông.

DMCA
Giới thiệu
  • Giới Thiệu
  • Bảo Mật
  • DMCA
  • Liên Hệ
  • Disclaimer
Dịch vụ
  • Thiết kế website

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp