Bỏ Lại Tổn Thương - Chương 5
Tôi nhấp một ngụm cà phê, hương thơm lan nơi đầu lưỡi.
Sự sụp đổ của Gia Thành, tôi hài lòng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Cuộc phản kích của tôi mới chỉ khởi đầu.
Sự sụp đổ của anh ta đến nhanh hơn tôi tưởng, và cũng tuyệt vọng hơn.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng nước mắt cùng những câu van xin có thể giống như vô số lần trước, biến thành sợi dây kéo tôi quay về. Anh ta bắt đầu cố bám víu vào cái gọi là “tình cảm”.
Anh ta đổi avatar WeChat của chúng tôi thành ảnh cưới chụp ba năm trước.
Trong ảnh, tôi cười ngây ngô, còn anh ta thì tự tin nhìn vào ống kính.
Giờ nhìn lại, tất cả chỉ thấy mỉa mai.
Anh ta bắt đầu gửi liên tiếp những tấm ảnh kỷ niệm: lần đầu chúng tôi đi biển, bức hình con mèo đầu tiên nuôi chung, ảnh buổi chuyển nhà, nơi anh ta ôm tôi từ phía sau như che chở cả thế giới.
Dưới mỗi tấm hình là những đoạn văn lê thê.
“Vợ ơi, còn nhớ không? Đây là nơi chúng ta xem bình minh lần đầu. Em từng nói muốn cùng anh nhìn hết bình minh của thế giới.”
“Vợ, em coi này, Mi Mi lớn rồi, nó nhớ em lắm. Em không ở nhà, nó chẳng chịu ăn.”
“Vợ, anh sai rồi. Anh không nên đưa hết tiền cho mẹ, không nên để em chịu thiệt thòi. Chỉ cần em về… từ giờ tiền anh đều giao em giữ… được không?”
Tôi nhìn những dòng chữ ấy, dạ dày quặn từng cơn.
Sớm biết hôm nay, sao không đối xử cho phải phép từ những ngày đầu?
Tôi không trả lời bất kỳ tin nào.
Sự im lặng đôi khi là lưỡi dao sắc bén nhất. Nó cắt vào hy vọng của đối phương từng chút một, không ồn ào nhưng tàn nhẫn.
Hai ngày sau, tôi biết thời điểm đã chín.
Tôi dùng số điện thoại mới, gửi cho anh ta một bức ảnh.
Là chứng chỉ hành nghề luật sư của Khả Dung, con dấu đỏ như lửa in ngay chính giữa.
Bên dưới, chỉ một dòng:
“Gia Thành, chúng ta nói chuyện ly hôn đi. Luật sư của tôi sẽ liên hệ với anh.”
Âm báo gửi thành công vang lên, giòn như một cái tát.
Chưa đầy mười giây sau, số mới của tôi đổ chuông. Màn hình hiện tên Gia Thành.
Tôi nhận, bật loa ngoài.
“Hạ Yên! Đồ đàn bà độc ác! Cô có ý gì? Hóa ra cô đã tính sẵn mọi chuyện từ đầu! Cô muốn ly hôn? Muốn chia tài sản của tôi? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ!”
Giọng anh ta vì giận dữ mà vỡ vụn, khàn đi như bị bóp nghẹt.
Trong nền âm thanh còn có tiếng chửi the thé của mẹ chồng Hồng Liên.
“Tôi biết mà! Con đàn bà này không tử tế gì hết! Ăn bám nhà tôi, giờ còn muốn cuỗm sạch tiền nhà tôi! Tôi đập chết nó!”
Tôi nghe bản hòa âm của hai mẹ con ấy, khóe môi nhếch thành một đường cong lạnh.
Tôi cầm chiếc điện thoại còn lại, mở ứng dụng ngân hàng.
Đăng nhập vào tài khoản tiết kiệm mà từ trước đến nay, Gia Thành luôn chắc nịch gọi là “tài sản chung”.
Tài khoản này gắn tất cả chi phí sinh hoạt, trả góp xe, thậm chí ví Alipay của anh ta cũng buộc vào đây để mua skin game.
Anh ta tiêu trong đó không chút nể nang, nghĩ đó là tiền anh ta “kiếm về”.
Tôi nhìn số dư hơn năm vạn còn lại, không chút do dự nhấn “chuyển hết”.
Có thể bạn quan tâm
Nhập mật khẩu. Xác nhận khuôn mặt.
Chuyển khoản thành công.
Số dư lập tức hiện lên con số lạnh lẽo: 0.00.
Làm xong, tôi mới thong thả mở miệng.
“Chửi xong chưa?”
Giọng tôi phẳng lặng như mặt hồ không gợn.
Đầu dây bên kia đột ngột im bặt.
Có lẽ sự bình tĩnh quá đỗi của tôi khiến Gia Thành thấy sợ hãi theo cách mà trước nay anh ta chưa từng trải qua.
“Cô… cô có ý gì?” Giọng anh ta run lên, hòa lẫn hoang mang và bất an.
“Không có gì cả.” Tôi nhạt giọng, “Chỉ báo cho anh một tiếng thôi.”
Đúng lúc đó, có lẽ điện thoại anh ta nhận được tin nhắn từ ngân hàng. Tôi nghe rõ tiếng anh ta hút mạnh một hơi, như bị người ta bất ngờ bóp lấy cổ.
“Tiền! Tiền đâu rồi?! Sao tiền trong thẻ biến mất! Hạ Yên! Có phải cô làm không?!” Anh ta lại gào lên, giọng the thé, “Đó là tiền nhà chúng ta! Cô dựa vào đâu mà chuyển!”
“Nhà chúng ta?” Tôi bật cười khẽ, tiếng cười lạnh như lưỡi dao, “Gia Thành, anh hiểu nhầm nghiêm trọng rồi.”
“Tấm thẻ đó dùng chứng minh nhân dân của tôi mở. Đó là tài khoản cá nhân trước hôn nhân. Suốt ba năm nay, lương anh có đồng nào chuyển vào chưa?”
“Anh tiêu từng đồng, anh đưa cho mẹ anh từng đồng, đều không phải do anh kiếm. Nhà anh ở, xe anh lái, quần áo anh mặc, từng bữa cơm, từng chai dầu gội… đều là tiền tôi trả.”
“Anh và mẹ anh, ba năm nay, vẫn thản nhiên hút máu tôi mà không biết xấu hổ.”
Đầu dây bên kia im lặng như chết.
Tôi dễ dàng tưởng ra gương mặt anh ta giờ phút này: đờ đẫn, sững sờ, tự tôn rỗng tuếch bị bóc sạch, để lại trơ trụi sự thật mà anh ta chưa từng dám đối diện.
“Không… không thể nào…” Anh ta lắp bắp, “Cô… cô lấy đâu ra nhiều tiền vậy… cô chẳng phải chỉ kiếm tám ngàn một tháng sao…”
“Đó là để an ủi cái lòng tự trọng đáng thương của anh mà tôi nói dối.”
Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian. Tôi cúp máy.
Sáng hôm sau, một lá thư luật sư do Khả Dung soạn đã được gửi hỏa tốc đến quầy lễ tân công ty anh ta. Theo lời Dung kể, cô lễ tân mở miệng hét toáng:
“Thư luật sư của anh Gia Thành!”
Tiếng hét vang ngay giữa sảnh văn phòng, khiến toàn bộ đồng nghiệp ngoái nhìn.
Gia Thành đỏ bừng mặt, chạy vội tới giật lấy lá thư khỏi tay cô gái trong vô số ánh mắt tò mò.
Lá thư ngắn thôi, nhưng nặng như cả tảng đá đè lên đời anh ta.
Điều thứ nhất: tôi, Hạ Yên, chính thức đề nghị ly hôn.
Điều thứ hai: kèm theo một bản phụ lục dài hai mươi trang.
Trong đó, là toàn bộ sao kê ngân hàng, hóa đơn, chứng từ tôi đã chi cho nhà họ Gia suốt ba năm qua.
Từng ngày. Từng khoản. Từng con số.
Từ tiền trả góp nhà, xe, tới những khoản nhỏ như mua muối, mua giấy, không thiếu thứ gì.
Trang cuối là bảng chứng minh thu nhập của tôi có đóng dấu đỏ. Con số trên đó cao gấp ba lần mức lương hai vạn bảy mà anh ta vẫn luôn ngẩng cao đầu tự hào.
Cuối cùng, thư luật sư đưa ra hai lựa chọn.
Một, thuận tình ly hôn.



