Cảm Xúc Hồi Xinh, Tình Yêu Sụp Đổ - Chương 12
Vậy là hành trình của Lâm Tịnh Uyên đã khép lại – không phải bằng một cái ôm, cũng không phải bằng lời tha thứ, mà bằng một bước chân dứt khoát rời đi, không ngoái lại.
Suốt chặng đường hơn mười năm, cô gái ấy từng sống trong khoảng tối không cảm xúc, từng tin vào tình thân, từng đặt trọn niềm tin vào một tình yêu mà cô nghĩ sẽ cứu rỗi đời mình. Thế nhưng đáp lại, chỉ là sự phản bội, khinh rẻ, và dối trá.
Có lẽ điều đau lòng nhất không phải là bị bỏ rơi, mà là khi bạn trở thành người bình thường, có thể cảm nhận được yêu thương, biết thế nào là hạnh phúc, thì thứ đầu tiên bạn chạm phải… lại là một cú đâm thật sâu từ những người bạn yêu nhất.
Tình yêu của Mặc Lâm, hóa ra chỉ tồn tại khi cô là “quái vật” – một Lâm Tịnh Uyên không biết yêu, không đòi hỏi, không phản kháng. Ngay khi cô có cảm xúc, có tự tôn, biết đau, biết buồn, thì anh lại không thể chấp nhận.
Tình thân của bố mẹ cô, hóa ra cũng chỉ tồn tại khi cô hoàn hảo. Khi cô mắc bệnh, họ xem đó là nỗi nhục. Khi cô lành lặn, họ lại tìm đến như thể chưa từng quay lưng. Nhưng lòng người, chẳng thể lau sạch chỉ bằng nước mắt muộn màng.
Tình cảm chân thành… nếu có, thì đã không cần điều kiện.
Người tTịnh Uyênờng bảo rằng, tổn thương lớn nhất đời người là bị phản bội từ chính những người thân quen. Nhưng chính từ những vết nứt ấy, Lâm Tịnh Uyên đã bước ra – kiêu hãnh, bình thản và vững vàng hơn bao giờ hết.
Cô không vùng vẫy để níu kéo, không khóc lóc để van xin.
Cô chỉ đứng dậy – lặng lẽ và mạnh mẽ.
Khi ánh đèn vụt tắt trong buổi tiệc sinh nhật, và hình ảnh phản bội hiện lên trần trụi trước tất cả mọi người, không ai còn có thể che đậy bộ mặt giả dối. Đó không phải là màn trả thù, mà là sự giải thoát.
Giải thoát cho chính cô.
Mặc Lâm van xin một cơ hội, nhưng Lâm Tịnh Uyên chỉ hỏi một câu: “Chúng ta, thực sự đã từng yêu nhau sao?”
Câu hỏi ấy không cần đáp án, bởi chính nó đã là câu trả lời. Tình yêu nếu không được đặt đúng nơi, đúng người, thì sớm muộn cũng hóa thành nỗi đau. Và khi tình yêu đó mang theo dối trá, thì tha thứ… chính là sự buông xuôi bản thân.
Lâm Tịnh Uyên đã chọn không tha thứ – không vì hận thù, mà vì cô xứng đáng có một khởi đầu tốt đẹp hơn.
Cô đã học cách yêu.
Nhưng lần này, người cô chọn để yêu đầu tiên, không phải Mặc Lâm – mà là chính mình.
Cô không còn cần một người đàn ông hứa hẹn rồi phản bội.
Cô không cần một gia đình chỉ biết nhận khi con cái thành công và chối bỏ khi con yếu đuối.
Cô không cần một ai để hoàn thiện mình.
Bởi vì… cô đã đủ đầy.
Có thể bạn quan tâm
Cô có thầy – người đặt niềm tin vào cô từ ngày đầu tiên, luôn đứng phía sau khi cô vấp ngã.
Cô có Phó Tư Viễn – người anh sư huynh không máu mủ, nhưng luôn là điểm tựa thầm lặng.
Cô có sư muội – người luôn ríu rít bên tai, như ánh mặt trời nhỏ soi sáng những ngày u ám.
Và quan trọng nhất, cô có bản thân mình – một Lâm Tịnh Uyên đã biết đau, biết yêu, biết buông và biết bước tiếp.
Sau này, khi những kẻ từng làm tổn thương cô lần lượt nhận lấy quả báo – kẻ bị phơi bày, kẻ lâm vào cảnh khốn cùng, kẻ sống thực vật – cô không hả hê, cũng không đau lòng.
Vì cô đã đi xa khỏi họ, cả về thể xác lẫn trái tim.
Tin nhắn xin lỗi từ bố mẹ, lời nhắn nhớ nhung từ Mặc Lâm, với cô, đều là những hồi âm bị bỏ quên. Bởi có những lời xin lỗi đến quá muộn, và có những tình yêu, một khi đã tổn thương, sẽ chẳng thể vá lành.
Gia đình – với cô – không còn là thứ gắn liền với huyết thống.
Gia đình là nơi có người yêu thương bạn vô điều kiện, không vì bạn mạnh mẽ hay yếu đuối, không vì bạn hoàn hảo hay khiếm khuyết. Là nơi, khi bạn gục ngã, sẽ luôn có người mở rộng vòng tay ôm lấy bạn mà không cần lý do.
Cô không còn là con quái vật bị giam trong ánh nhìn người khác.
Cô không còn là cái bóng của em gái mình.
Cô không còn là đứa trẻ phải học cách cười gượng để tránh bị tổn thương.
Cô là Lâm Tịnh Uyên – một người con gái bình thường, với những vết sẹo cũ, nhưng vẫn biết cách yêu đời, yêu người, và yêu chính mình.
Trên chuyến bay rời khỏi Đế Đô hôm ấy, cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía chân trời, ánh nắng trải dài trên gò má.
Không phải ai sinh ra cũng có được một gia đình trọn vẹn hay một tình yêu không vết xước.
Nhưng ai cũng có thể tự lựa chọn cách mình bước tiếp.
Và Lâm Tịnh Uyên đã chọn cho mình con đường bình thản nhất: không thù hận, không oán trách, không quay đầu.
Chỉ đơn giản là bước đi – thẳng lưng, nhẹ lòng, và tự do.