Chỉ Là "Đẻ Thuê" - Chương 35
Bà Thiều giật mình, quay lại nhìn con gái:
“Lam Lam! Con… chẳng lẽ con đã nhớ lại ký ức rồi sao?”
“Dạ mẹ… đã có chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Lam Lam chỉ nhớ được lúc đang đứng cạnh sư huynh Tin Phong và Kỳ Văn trong buổi ký kết, rồi nghe bản tin về vụ rơi máy bay. Khi ấy… chuyến bay từ Đài Bắc đến New York… gặp nạn…
Nghĩ tới đây, nước mắt cô trào ra không ngừng. Bà Thiều hoảng hốt, chạy tới ôm con gái:
“Lam Lam! Có chuyện gì vậy con? Con hãy nói cho mẹ biết đi!”
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy trở về phòng. Nằm xuống giường, nước mắt cô không ngừng rơi.
Ông Thiều từ ngoài vườn đi vào, bà Thiều vội chạy ra:
“Ông ơi! Con gái mình… đã khôi phục trí nhớ rồi!”
Ông vừa nghe thấy bà vợ nói như vậy thì vui mừng khôn xiết, nhưng niềm vui ấy vừa đến đã vụt tắt khi bà tiếp lời:
“Con gái khóc rất nhiều! Tôi hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nó không trả lời, chỉ ôm gối khóc mãi thôi!”
Nghe vậy, ông Thiều vội vàng chạy đến phòng con gái. Ông đưa tay lên gõ cửa.
“Cộc… cộc… cộc…!”
Không có tiếng đáp lại, hai ông bà xót ruột nên đẩy cửa bước vào. Trước mắt họ là con gái đang nằm yên, nước mắt thấm ướt cả gối.
“Lam Lam, con à, đã xảy ra chuyện gì vậy?”. ông Thiều nghẹn giọng.
Cô nằm im như người mất hồn, nhưng nghe tiếng cha mẹ lo lắng, cô cũng cố gắng đáp lại:
“Con… có chút chuyện buồn. Cha mẹ để con nghỉ ngơi một lát được không ạ?”
Nghe con gái nói vậy, hai ông bà rất xót xa nhưng vẫn phải rời đi, để con có không gian riêng. Bước ra ngoài, bà Thiều liền cầm điện thoại gọi cho Tin Phong.
Tin Phong đang ngồi làm việc với đống công văn trước mặt thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy số nhà Lam Lam gọi đến, anh vội nhấc máy.
“Alô?”
“Tin Phong đấy à cháu?”
“Dạ, cháu chào bác ạ!”
“Lam Lam… con bé đã khôi phục lại ký ức rồi cháu ạ.”
“Thật ạ? Vậy… cô ấy nhớ lại lâu chưa bác?”
“Mới vừa nãy thôi. Nhưng không hiểu sao, nó cứ khóc mãi, bây giờ đang nằm ngủ trong phòng, gối ướt đẫm nước mắt rồi!”
“Ngày mai cháu sẽ xuống ạ.”
Nói rồi anh cúp máy. Nhưng trong lòng anh như có lửa đốt, đứng ngồi không yên. Anh xếp lại tài liệu, cầm áo khoác rồi rời khỏi nhà, lập tức kêu tài xế đưa xuống Đài Nam ngay trong đêm.
Trong khi đó, Khắc Minh đang ở khách sạn cũng nhận được cuộc gọi từ trụ sở Khang Thịnh tại Đài Bắc. Chuông điện thoại reo, anh bắt máy.
“Alô?”
“Thưa Tổng giám đốc! Đã có chuyện xảy ra với dự án nghỉ dưỡng ở Campuchia ạ!”
Giọng anh lập tức trầm xuống, lạnh lẽo:
“Chuyện gì?”
“Dạ thưa ngài, gió thổi nam quá mạnh, bất ngờ hình thành vòi rồng quét qua toàn bộ khu nghỉ dưỡng. Thiệt hại rất nghiêm trọng ạ!”
“Được rồi. Sáng mai tôi sẽ bay về Đài Bắc. Hãy đặt vé máy bay cho tôi ngay!”
“Dạ vâng, thưa ngài!”
Xe của Tin Phong chạy liên tục bốn tiếng thì cũng đến được Đài Nam. Vừa bước xuống, anh đi thẳng vào nhà. Thấy anh tới, ông bà Thiều vội chạy ra đón.
Có thể bạn quan tâm
“Tin Phong đấy à cháu! Không hiểu có chuyện gì mà con bé từ chiều nay không chịu ăn gì cả. Hai bác lo lắm!”
“Vậy ạ?”. Tin Phong chau mày lo lắng.
Anh bước đến trước cửa phòng Lam Lam, gõ khẽ:
“Cộc… cộc… cộc…”
Không có tiếng trả lời. Anh đẩy cửa bước vào, thấy cô vẫn nằm nghiêng, hai hàng nước mắt vẫn còn lăn dài trên má. Anh ngồi xuống mép giường, dịu giọng hỏi:
“Lam Lam, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em nói cho anh biết được không?”
Cô khẽ thì thầm một câu, khiến cả nhà lặng người:
“Anh ấy… đã mất rồi…”
Tin Phong nhíu mày không hiểu, còn ông bà Thiều thì nhìn nhau sững sờ. Anh nhẹ giọng hỏi lại:
“Em vừa nói gì vậy? Anh không hiểu. Em có thể nói rõ hơn không?”
Giọng Lam Lam run rẩy:
“Anh ấy bị tai nạn máy bay… đã mất rồi. Anh ấy nói, sau chuyến công tác ở Mỹ sẽ đưa em về sống với ba cha con anh ấy. Nhưng… chuyến bay ngày hôm ấy… đã gặp nạn ở Thái Bình Dương. Toàn bộ hành khách và phi hành đoàn… đều không còn nữa…”
Nói xong, nước mắt cô lại trào ra. Ông bà Thiều sững người không hiểu rõ ngọn ngành, nhưng Tin Phong thì bắt đầu cảm thấy rõ mọi chuyện.
Anh trầm giọng hỏi:
“Em đã gặp lại người đàn ông kia rồi sao?”
Lam Lam không trả lời, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi.
“Em muốn ở một mình…”. cô khẽ nói.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”. Tin Phong gật đầu, rồi ra ngoài cùng ông bà Thiều.
Hai ông bà nhìn Tin Phong, đầy hoang mang.
“Người đàn ông đó… là ai vậy? Sao từ trước đến nay hai bác chưa từng nghe con bé nhắc đến?”
Tin Phong thở dài, giọng nặng trĩu:
“Khi Vĩ Vĩ bị bệnh gần năm năm trước, vì gia đình không có tiền chữa trị, Lam Lam… đã phải bán thân cho một thiếu gia nhà giàu. Cô ấy đã sinh cho anh ta hai đứa con…”
Nghe đến đó, ông Thiều khuỵu xuống, nước mắt giàn giụa:
“Trời ơi… tất cả là tại tôi! Vì tôi quá vô dụng, không thể lo cho gia đình… khiến con bé phải hy sinh đến mức đó…”
Hai ông bà ôm nhau khóc nức nở. Bà Thiều nghẹn ngào hỏi:
“Vậy người đàn ông mà con bé nói đã mất… là cha của hai đứa trẻ đó sao?”
“Cháu nghĩ là vậy. Nhưng cứ để Lam Lam bình tĩnh lại rồi mình hỏi kỹ hơn bác ạ.”
Lam Lam khóc rồi thiếp đi đến tận sáng. Khi mặt trời chiếu vào phòng, cô mới mơ màng tỉnh giấc. Đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm. Cô đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài. Thấy con gái đã tỉnh, bà Thiều chạy vội tới ôm chặt cô vào lòng. Nước mắt bà lại tuôn ra, thương con gái quá đỗi.
Ông Thiều và Tin Phong đang ngồi ở phòng khách. Nhìn thấy Lam Lam như một cái bóng không hồn, ông Thiều cũng bước tới, ôm lấy con gái mà khóc:
“Lam Lam… cha xin lỗi! Là cha vô dụng mới khiến con phải chịu khổ. Con đã hy sinh cho gia đình này quá nhiều rồi!”
Lam Lam lặng lẽ bước tới ghế sofa ngồi xuống. Một lúc sau, cô mới khẽ nói với Tin Phong:
“Sư huynh… xin lỗi vì đã để anh phải vất vả.”
“Em đừng nói thế. Hãy cố gắng lên. Em có thể kể rõ hơn cho anh nghe được không?”