Chồng Lén Lút Với Chị Gái - Chương 03
Tôi khựng lại.
Chồng tôi muốn chăm sóc tôi, vậy mà giờ còn phải được… chị tôi cho phép?
Nực cười thật.
Tôi lau qua người, thay đồ, rồi gọi điện cho người tôi tin tưởng nhất – Tuệ Nhiên.
Chưa đầy mười phút sau, cô ấy đã xuất hiện ở cửa bệnh viện, thở hổn hển vì vội vàng.
Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, Tuệ Nhiên giận đến mức giọng run lên:
“Không thể chấp nhận được! Cậu đang bệnh nặng thế này, sao còn muốn giữ đứa bé lại? Cậu nghĩ Thẩm Trí Viễn còn yêu thương cậu sao? Mạng sống của cậu quan trọng hơn tất cả mà, Tiểu Vy!”
Tôi siết nhẹ bụng dưới, ngón tay run rẩy vuốt ve:
“Nhưng… đây có thể là người duy nhất trên đời này yêu mình. Bác sĩ cũng nói, nếu làm phẫu thuật thì khả năng sống cũng không cao…”
“Dù có từ bỏ đứa bé, cũng chưa chắc sống sót, đúng không?” Tôi khẽ gật đầu, nước mắt ứa ra từng giọt.
Tuệ Nhiên siết chặt tay tôi, giọng nghẹn ngào:
“Tiểu Vy… còn mình yêu cậu mà.”
Cô ấy ôm tôi thật chặt, rồi bật khóc như một đứa trẻ.
“Hứa Thanh Vy! Coi như mình xin cậu… hãy bỏ qua chuyện đứa bé, tập trung chữa trị. Đàn ông ngoài kia đâu thiếu. Nếu cậu không chọn được ai, mình sẽ tìm giúp. Chỉ cần cậu sống, còn lời hứa ba mươi năm sau cùng nhau nhảy disco nữa mà…”
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, gương mặt tái nhợt phản chiếu. Đôi môi không còn sức sống.
Tôi khẽ gật đầu.
Đúng vậy… tôi không thể đánh đổi cả tính mạng của mình chỉ vì chút cố chấp này.
Ngay lập tức, Tuệ Nhiên tra thông tin, đưa tôi đến một bác sĩ đầu ngành phụ sản ở bệnh viện Phụ II.
Sau khi nắm được tình trạng, vị bác sĩ đưa ra chẩn đoán tương tự: tình hình vô cùng nghiêm trọng, cần hội chẩn thêm để quyết định hướng điều trị.
Tôi trao lại toàn bộ hồ sơ bệnh án, rồi ngồi chờ bên ngoài cùng Tuệ Nhiên.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, thậm chí còn run nhiều hơn cả tôi.
Tôi cười trấn an cô ấy:
“Cậu sợ mình thế sao? Yên tâm đi. Cậu từng nói thích ăn đậu phụ rán do mình làm mà? Đợi đến khi cậu già rụng hết răng, mình vẫn sẽ làm cho cậu ăn.”
Tôi vừa dứt lời, quay đầu lại… thì thấy Hứa Ngọc Nhi đứng ngay đó.
Chị ấy đến đây làm gì?
Là Thẩm Trí Viễn gọi sao?
Chị nhẹ giọng giải thích:
“Điện thoại của Thẩm Viễn để lại chỗ chị. Bạn anh ấy gọi tới, chị nghe máy và biết em đang ở bệnh viện.”
Ánh mắt của chị gái lướt qua tôi, vẫn là ánh nhìn dịu dàng quen thuộc, giọng nói cũng ngọt ngào như xưa:
“Em sao vậy? Có cần chị gọi Thẩm Viễn tới không?”
Tôi cười lạnh.
“Chị giả vờ ngây thơ làm gì nữa? Nếu thực sự muốn gọi anh ấy, chị đã đưa điện thoại cho anh ta rồi, đâu cần diễn thêm ở đây.”
Có thể bạn quan tâm
Tuệ Nhiên giận đến mức muốn xông lên, tôi vội ngăn cô ấy lại.
Nhưng tôi đánh giá quá thấp phản ứng của Tuệ Nhiên – một vận động viên quyền anh. Cô ấy hất tay tôi ra, bước nhanh đến, thẳng tay tát Hứa Ngọc Nhi hai cái không nương nhẹ, rồi chỉ tay vào mặt chị tôi quát lớn:
“Nếu chị thực sự quan tâm đến Tiểu Vy, sao lại để bố mẹ về quê ăn Tết với chị, còn để cô ấy cô đơn đón Tết một mình?”
“Lần trước cô ấy bị viêm ruột thừa phải nhập viện cấp cứu, chị cũng ở bệnh viện đó – vậy mà chị chăm sóc bạn học, chẳng hề ngó ngàng tới em gái mình!”
“Bao năm qua, sinh nhật của cô ấy đều là do tôi tổ chức. Nhà chị có ai từng gọi một cuộc điện thoại hay nhắn lấy một lời chúc mừng chưa?”
“Chị có biết không, khi sốt cao mê man, cô ấy luôn gọi tên mọi người trong nhà…”
“Thế mà chuyện chị ra nước ngoài, cô ấy lại phải nghe từ bạn học của chị.”
“Hứa Ngọc Nhi, chị có thể diễn vai chị gái hoàn hảo với người ngoài, nhưng cướp chồng em gái thì không biết xấu hổ là gì sao?”
Tôi nhìn Tuệ Nhiên vừa khóc vừa nổi giận vì mình, trong lòng bỗng thấy một sự bình thản lạ kỳ.
Bởi vì tôi biết – trên khuôn mặt Hứa Ngọc Nhi, không có lấy một chút gì gọi là áy náy.
Từ nhỏ đến lớn, chị ấy luôn khoác lên vẻ ngoài dịu dàng tử tế, nhưng sau lưng lại không ít lần chế giễu, châm chọc tôi.
Chính chị từng thẳng thừng nói rằng: chị ghét sự tồn tại của tôi.
Chị từng không muốn bố mẹ sinh thêm con. Nhưng khi biết tôi cũng là con gái, chị lại thở phào – vì ít ra, tình cảm của bố mẹ sẽ không hoàn toàn nghiêng về phía tôi.
Chị chưa từng dành cho tôi sự ấm áp, chỉ có sự hằn học và lạnh nhạt.
Tôi bước tới, ôm chầm lấy Tuệ Nhiên đang run rẩy vì xúc động.
“Chúng ta đi thôi…”
Rời khỏi bệnh viện, điện thoại tôi đổ chuông liên tục.
Đồng nghiệp gọi, cả Thẩm Trí Viễn cũng gọi.
Tôi ngắt từng cuộc gọi, rồi tắt nguồn.
Sau vài giây im lặng, tôi bật cười.
“Ngốc à, cậu cười gì thế?” – Tuệ Nhiên vừa hỉ mũi vừa hỏi tôi.
“Lần đầu tiên mình hiểu ra… Hóa ra khi một người không còn muốn nghe thêm điều gì từ người khác, họ sẽ tắt máy.”
Trước đây, mỗi lần Thẩm Trí Viễn không nghe máy, tôi luôn nghĩ anh ấy bận. Dù anh giải thích thế nào, tôi cũng tin.
Nhưng bây giờ, khi chính tôi là người không muốn nghe thêm điều gì, tôi mới hiểu – tắt máy là cách đơn giản nhất để nói rằng: mình không còn gì để nói nữa.
“Đồ ngốc, đồ ngốc, mình thật sự không nên để cậu lấy anh ta. Mẹ mình lại cứ khăng khăng bảo để người quen ở nhờ căn nhà cũ, thế là mới để cậu gặp Thẩm Trí Viễn…” – Tuệ Nhiên vừa nói vừa khóc.
Hồi đó, tôi và Thẩm Trí Viễn mới quen nhau ba tháng, biết tôi phải dọn nhà, anh bất ngờ cầu hôn.
Không nhẫn, không hoa, chỉ là một lời hứa, nhưng tôi đã tin.
Vì căn nhà bố mẹ tôi đã bán đi, họ chỉ đưa tôi một khoản tiền nhỏ để thuê chỗ mới.
Lời cầu hôn ấy khiến tôi nghĩ rằng – mình sẽ có một tổ ấm thuộc về riêng mình.