Chồng Phải Lòng Bạn Thân - Chương 11
Cuộc điều tra rồi cũng kết thúc. Hung thủ bị tuyên án tử hình. Khoản bồi thường cho cái chết, chi phí hậu sự, và những hỗ trợ pháp lý khác cũng dần được giải quyết.
Tôi với đôi mắt đỏ hoe đã gắng gượng tổ chức tang lễ cho mẹ. Nỗi đau chưa kịp nguôi, nhưng tôi vẫn cố giữ mình tỉnh táo để tiễn bà đi một cách trọn vẹn.
Ngày đưa tang, rất nhiều khách hàng cũ, bạn bè, đồng nghiệp của mẹ đã đến. Có người ôm lấy tôi và khóc như thể chính họ cũng mất đi một người thân.
Những vòng hoa, những lời chia buồn chân thành — là thứ duy nhất sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi lúc ấy.
Chu Vũ Hành vẫn nhất quyết ở lại linh đường. Đôi mắt anh đỏ hơn cả tôi. Lần đầu tiên, tôi không đuổi anh đi.
Phòng tang lễ dù bật sưởi, vẫn lạnh đến rợn người. Tôi ngồi đó, co ro giữa mùi nhang khói, lòng chỉ muốn một điều không tưởng: được nghe mẹ cằn nhằn thêm một câu nữa, hỏi tôi xem có ăn uống đầy đủ không, có mặc đủ ấm không…
Chu Vũ Hành bảo tôi nên nghỉ một chút, nhưng tôi không trả lời. Tôi không dám nhắm mắt, sợ giấc ngủ sẽ mang mẹ đi xa hơn.
Tôi cầm điện thoại, định nhắn hỏi người giúp việc về tình hình con trai, thì một dòng thông báo xuất hiện — là một email từ Tĩnh Nhi.
Tiêu đề là tên tôi, không hoa mỹ, không dài dòng.
Nội dung là một bức thư… cuối cùng.
“Trần Tâm An, có lẽ đây là bức thư cuối cùng mình gửi cho cậu, cũng là lời thú tội cuối cùng của một kẻ không còn tư cách làm bạn nữa.
Làm ơn, hãy đọc đến cuối.”
Cô ấy viết:
“Mình biết, sau tất cả, mình không còn xứng đáng để ở bên cậu nữa. Nhưng khi biết chuyện dì, điều đầu tiên mình nghĩ đến vẫn là cậu.
Cậu có biết không, thật ra cậu là một đứa hay khóc đấy.
Hồi nhỏ mỗi lần bị bắt nạt, cậu không bao giờ nói ra, chỉ lặng lẽ núp trong góc khóc một mình. Nhưng mình luôn nhìn thấy hết.”
Tôi khựng lại.
“Còn nữa… thật ra mình ghét ăn ốc luộc và lòng heo. Nhưng mình vẫn ăn, chỉ vì không muốn mất người bạn duy nhất là cậu.”
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, không cách nào ngăn nổi.
“Mình biết, lần này cậu cũng đã khóc.
Và đáng tiếc là mình không còn đủ tư cách để lau nước mắt cho cậu nữa.
Mình là người có lỗi lớn nhất.
Nếu không có mình, cậu đã không phải rời khỏi nhà, không phải sinh con một mình, không cần gồng gánh tất cả, và… có thể dì vẫn còn sống.”
Giọng nói của cô ấy như vang trong đầu tôi, rõ ràng mà xót xa.
“Mình không biết viết ra những điều này có giúp cậu nhẹ lòng hơn không.
Sau khi thú nhận với cậu, mình và Chu Vũ Hành đã cắt đứt hoàn toàn.
Anh ấy bị khách hàng khiếu nại, bị đuổi khỏi dự án, sắp bị sa thải.
Còn mình… đã nghỉ việc trước đó.”
“Lần cuối cùng tham dự buổi tiệc tiếp khách, mình bị chuốc rượu, bị bỏ thuốc, bị đưa vào khách sạn.
Nằm trên giường hôm đó, mình hiểu… sẽ không ai đến cứu mình nữa.
Mình nghĩ… đây là hình phạt mà ông trời dành cho mình.”
Có thể bạn quan tâm
Tôi nắm chặt điện thoại, tay run rẩy.
“Mình được đưa vào bệnh viện rửa ruột vì uống thuốc ngủ.
Bố mẹ mình vứt hết mọi thứ sắc nhọn trong nhà.
Mình bị trầm cảm nặng hơn. Không liên lạc được với cậu, không còn bạn bè.
Chỉ còn lại khoảng trống mỗi ngày một rộng thêm.”
“Đừng thương hại mình.
Mọi điều mình đang gánh chịu… là do chính mình tạo ra.
Khi cậu đọc được thư này, có lẽ mình đang ở trên chuyến bay sang nước M.
Bố mẹ quyết định đưa mình vào trại điều trị bên đó.
Mình sẽ biến mất. Sẽ không làm phiền cậu nữa.”
“Chỉ tiếc… mình chưa từng được nhìn thấy con trai của cậu.
Nhưng mình đoán, thằng bé rất đáng yêu.
Có lẽ… đôi mắt giống hệt cậu.”
“Dì là người chứng kiến tụi mình lớn lên.
Trong lòng mình, dì như người mẹ thứ hai.
Mình xin lỗi… mình không xứng đáng.”
Lá thư kết thúc bằng một câu rất khẽ, như lời thì thầm giữa đêm:
“Trần Tâm An…
Cậu có thể đừng khóc nữa được không?
Không có mình, người bạn tệ hại này, cuộc sống của cậu… chắc chắn sẽ sáng hơn rất nhiều.”
Tôi từng giận Tĩnh Nhi, từng trách cô ấy không biết điểm dừng.
Nhưng khi đọc hết bức thư đó, tôi chỉ thấy xót xa.
Một người từng thân thiết đến thế, dù có bao lỗi lầm, cũng không đáng phải chịu một kết cục tàn nhẫn đến vậy.
Những kẻ ra tay với cô ấy mới là những kẻ thật sự nên bị đày xuống tận cùng của địa ngục.
Tôi không biết nếu Chu Vũ Hành biết được tất cả những chuyện này, anh sẽ nghĩ gì.
Chỉ biết rằng, nỗi buồn trong tôi như một lớp sương mù dày đặc, âm ỉ, mơ hồ, nhưng không tài nào thoát khỏi.
Tôi thức trắng đêm, ngồi một mình đến tận khi trời chuyển sang màu xám nhạt của bình minh.
Lúc ánh sáng đầu tiên len qua khung cửa, tôi rửa mặt, hít một hơi thật sâu.
Đã đến lúc phải tiễn mẹ tôi đi chặng đường cuối cùng.
Khi thi thể mẹ được đưa vào phòng hỏa táng, tôi không thể khóc thành tiếng.
Chỉ cảm thấy… tim mình như đang bị rút sạch máu, trống rỗng đến không còn gì để gọi là cảm xúc.
Tôi nhớ về tuổi thơ — khoảng thời gian mà ký ức đã phủ một lớp bụi mờ.