Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Chương 47
Chỉ cần bảo bối tỉnh lại… anh sẽ chính thức công khai mối quan hệ này.
Có như thế, ba mẹ anh cũng không còn cớ để xen vào hay làm hại Dụ Bạch Ngôn nữa…
Nhà chính Mộ gia.
Mộ phu nhân muốn rời khỏi nhà, nhưng cuối cùng lại bị hai vệ sĩ đứng chặn bên ngoài cản lại.
“Mộ phu nhân, nhị thiếu gia có lệnh không cho bà rời khỏi nhà, mong bà thông cảm.”. Người vệ sĩ nói.
Mộ phu nhân tức đến điên người. Bà xoay lưng bước vào nhà, không ngờ thằng nhóc Mộ Viên Bách đó lại nhanh tay đến vậy, vừa mới đó mà đã kiểm soát chuyện đi lại của bà rồi.
Cục tức này bà thật sự không thể nuốt trôi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Viên Bách.
Bệnh viện.
Mộ Viên Bách vừa ra ngoài, anh để lại điện thoại cho Ninh Hinh. Bất ngờ, điện thoại lại hiện lên cuộc gọi đến từ Mộ phu nhân.
Ninh Hinh có chút dè chừng khi thấy tên người gọi. là mẹ anh.
Không biết nên nghe hay không, Ninh Hinh hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là cô bấm nghe máy.
– Mộ Viên Bách, con bây giờ là sao đây? Đến cả ba mẹ con mà cũng muốn giam cầm sao?
Tiếng trách móc của Mộ phu nhân vang lên. Ninh Hinh nghe rõ mồn một, cũng hiểu được phần nào. có lẽ Mộ Viên Bách đã ra tay, không cho bà rời khỏi nhà.
– Mộ Viên Bách, con chỉ vì đứa con hoang đó mà đối xử với ba mẹ như vậy sao? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà!
Trái tim Ninh Hinh nhói lên khi nghe bà gọi mình là “đứa con hoang”. Cô chỉ khẽ lắc đầu. Mộ phu nhân là người cố chấp và cổ hủ, cô cũng chẳng biết nên trách hay cảm thông nữa.
Đúng lúc đó, Mộ Viên Bách trở lại phòng bệnh. Thấy cô đang cầm điện thoại, anh tò mò bước đến.
Màn hình hiện rõ số điện thoại của mẹ anh. Mộ Viên Bách rút điện thoại khỏi tay cô, bấm mở loa ngoài rồi nói:
“Gọi làm gì?”
– Viên Bách, nãy giờ con không nghe mẹ nói gì sao?
“Người nghe máy là vợ tôi.”. Anh đáp lạnh lùng.
– Viên Bách… con…
“Cũng tiện nói luôn, mẹ chuẩn bị hành lý đi. Sáng mai sẽ có người đưa mẹ rời khỏi thành phố này.”
– Con muốn đưa mẹ đi đâu? Con dám đưa mẹ đi chỉ vì con câm đó sao?
“Phải. Tôi phải đưa bà đi, chỉ vì bà là mẹ tôi… nên tôi đành phải làm vậy thôi.”
Nói dứt câu, Mộ Viên Bách lập tức cúp máy, đặt điện thoại sang một bên.
Chỉ vì lần này, anh mới thật sự thấy rõ mẹ mình tàn nhẫn thế nào. Trước đây dù đối xử với anh không tốt ra sao, anh cũng không để tâm. Nhưng lần này, bà thật sự xem mạng người như cỏ rác. Ra tay với cả Ninh Hinh lẫn Dụ Bạch Ngôn… thật sự quá dã man.
“Anh… anh định đưa mẹ anh đi đâu vậy?”. Ninh Hinh kéo nhẹ tay áo anh, hỏi.
Dù bà có cố chấp, có tàn nhẫn… thì cũng là mẹ anh. Cô sợ anh vì mình mà làm điều gì đó quá đáng.
Mộ Viên Bách mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói:
“Em đừng lo. Anh chỉ đưa bà ấy đi du lịch ở đảo thôi.”
Anh vốn làm chủ một hòn đảo nhỏ ngoài biển, nơi đó anh định đưa Ninh Hinh đi nghỉ dưỡng, bù lại tuần trăng mật ngày trước. Nhưng xem ra… bây giờ không phải lúc.
Tạm thời, anh sẽ để mẹ mình ở đó vài tháng để tịnh tâm, suy nghĩ lại mọi chuyện.
Ở đó, nếu không có lệnh của anh, bà cũng không thể trở về, và càng không thể làm loạn với ai khác được.
Không chậm trễ, anh lập tức cho người đưa Mộ phu nhân ra đảo chơi với khỉ. dứt khoát, không chần chừ lấy một phút.
Đích thân anh chứng kiến mẹ mình bị áp giải lên máy bay. Mặc cho ba anh ngăn cản, mặc cho bà chống đối, la hét… anh vẫn không đổi ý. Người của anh không chút nhân nhượng, kéo lê Mộ phu nhân như một tù nhân.
Có thể bạn quan tâm
“Viên Bách… con…”
“Nếu ba muốn đi cùng, con sẽ sắp xếp chuyến sau.”. Mộ Viên Bách nhìn ba mình bình thản nói.
Ba anh chưa nhúng tay trực tiếp vào chuyện này nên anh không có lý do để động đến. Nhưng với Mộ phu nhân. bà khiến ba người bị thương, trong đó có cả thư ký Lâm. một người vô tội chỉ vì bảo vệ Ninh Hinh mà bị đâm trọng thương.
Không thể tha thứ.
Anh bước lên xe, ngồi vào bên trong, không nói thêm gì với ba mình.
“Ông chủ, chúng ta đi đâu ạ?”
“Bệnh viện.”
Bệnh viện.
Dụ Bạch Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, Mộ Viên Thần mừng đến bật khóc.
Anh ôm chặt lấy bảo bối, lòng đau như cắt. Bị đánh đến mức này… anh sao có thể không đau lòng cho được?
Dụ Bạch Ngôn từ bé đã bị bạn học ức hiếp. Mãi sau này anh mới chữa lành được những vết thương tâm lý đó. Vậy mà giờ đây, bảo bối lại phải chịu đựng thêm một cú sốc quá lớn.
“Bảo bối, sau khi em khỏe lại…”
“Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta.”. Mộ Viên Thần nghiêm túc nói.
“Anh…”
Mộ Viên Thần là một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng. Trước nay anh chưa từng lộ mặt trước công chúng, nên không ai biết diện mạo thật của tác giả mang bút danh T.N.
T.N. là viết tắt của Thần và Ngôn, tên của hai người. Từ khi quen Dụ Bạch Ngôn, Mộ Viên Thần mới bắt đầu con đường viết lách.
“Anh mặc kệ mọi thứ. Bảo bối… anh sẽ bảo vệ em.”
Sau chuyện này, anh nhận ra. giấu diếm cũng sẽ có ngày bị lộ. Chi bằng công khai từ bây giờ, chấp nhận chịu đựng trước còn hơn để sau này xảy ra chuyện rồi lại khiến bảo bối tổn thương thêm lần nữa.
…
Mộ Viên Bách nhanh chóng trở lại phòng bệnh, thấy Ninh Hinh đang đọc sách, anh liền tiến đến chỗ cô.
“Anh xong việc rồi sao?”
Mộ Viên Bách nói với cô rằng anh đã đưa Mộ phu nhân rời đi, đích thân giám sát chuyện đó. Sau khi chắc chắn mọi việc hoàn tất, anh mới trở về bệnh viện cùng cô.
“Ừm.”. Mộ Viên Bách gật đầu, anh đưa tay xoa đầu Ninh Hinh.
Lúc này, thư ký Lâm được y tá đẩy vào. Sau hai ngày nằm viện, cậu vẫn chưa có cơ hội đến thăm Ninh Hinh.
“Mộ tổng, tôi không làm phiền chứ?”. Thư ký Lâm hỏi.
“Thư ký Lâm… anh thế nào rồi?”. Ninh Hinh lo lắng hỏi. Hôm đó cậu bị đâm vì cô… cô vẫn còn cảm thấy áy náy.
“Tôi không sao rồi. Thiếu phu nhân, cô thì sao?”
“Tôi cũng không sao, cảm ơn trời anh đã ổn.”. Ninh Hinh thở phào nhẹ nhõm. Nếu như thư ký Lâm xảy ra chuyện gì, cô thật sự sẽ cảm thấy có lỗi và ân hận suốt đời.
Ở bên ngoài, một cô gái có dung mạo xinh đẹp đang tiến vào. Vẻ ngoài nổi bật khiến mọi người chú ý, đặc biệt là các nam giới.
Cô gái đó ôm một bó hoa lớn, bước vào thang máy.
Khi cửa thang máy mở ra, cô thản nhiên đi đến phòng bệnh của Ninh Hinh.
Cốc cốc.