Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Chương 68
Thế là Hứa Chí Quân ngồi xuống, kể hết mọi chuyện cho Tiểu Phong nghe. từ chuyện thư ký Kim, đến việc bị ném tài liệu, đến luôn cả cảm xúc trong lòng mình…
Ai đời lại đi kể chuyện yêu đương cho một đứa bé ba tuổi như thế này chứ? Đúng là… chỉ có Hứa Chí Quân!
“Cậu Quân, cậu có thích cô ấy không?”. Tiểu Phong nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi đơn giản, nhưng khiến Hứa Chí Quân đơ người.
Thích thư ký Kim sao?
Thật ra… cô ấy đã theo anh nhiều năm, cùng đi công tác, cùng làm việc quần quật trong áp lực. Cả hai từng ngủ chung một giường (trong sáng nhé!), cùng nhau giải quyết đủ loại chuyện rối rắm.
Nói cho cùng, giữa anh và thư ký Kim đã có một mối quan hệ khó mà tách rời.
Anh có để ý đến cô.
Chỉ là… không biết cách thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
“Có…”. Hứa Chí Quân thành thật trả lời.
Tiểu Phong nghe xong liền gật đầu đầy hài lòng.
“Cậu Quân, con sẽ giúp cậu!”
Ngày hôm sau. tại Hứa thị.
Hứa Chí Quân dẫn Tiểu Phong đến công ty. Theo kế hoạch “bí mật” mà hai cậu cháu đã bàn bạc tối qua, bước đầu tiên chính là đưa Tiểu Phong đến gặp thư ký Kim.
“Sếp, cậu bé này là…?”
“À, đó là con trai của em gái tôi. Thư ký Kim, phiền cô trông Tiểu Phong giùm tôi một lát.”. Hứa Chí Quân mỉm cười nói.
Đây chính là “bước một” trong kế hoạch mà Tiểu Phong vạch ra đêm qua. Hai cậu cháu này đang âm thầm phối hợp ăn ý lắm đó nha, âm mưu đầy mình =)).
“Vậy… vậy sao.”. Thư ký Kim có phần ngập ngừng, nhưng vẫn ôm Tiểu Phong về phòng làm việc của mình.
Trước khi đi, Tiểu Phong quay lại nhìn Hứa Chí Quân, ánh mắt đầy tự tin như muốn nói:
“Cậu Quân hãy tin tưởng vào con!”
Tại phòng làm việc của thư ký Kim, vì sự đáng yêu quá mức của Tiểu Phong mà cô không thể cưỡng lại được, cứ ngồi nhìn thằng bé mãi không thôi.
Thấy Tiểu Phong thân thiết với Hứa Chí Quân như vậy, cô có nên…
“Tiểu Phong, con có biết Hứa tổng thích kiểu con gái như thế nào không?”. Thư ký Kim tò mò hỏi.
“Sao chị lại hỏi vậy?”. Tiểu Phong nghiêng đầu, ngây ngô hỏi lại.
“À thì…”
“Có phải chị thích cậu của em không?”. Tiểu Phong nhanh chóng chuyển hướng, đi thẳng vào trọng tâm.
“Chị…”. Thư ký Kim đỏ bừng mặt, đúng là bị nói trúng tim đen rồi.
Cô khẽ gật đầu.
Thật ra, Kim Ái Nhã đã thích Hứa Chí Quân từ rất, rất lâu rồi. Nhưng anh chưa từng nhận ra tình cảm của cô. Cô cũng không dám hy vọng gì nhiều, bởi vì cô nghĩ, cho dù có tỏ tình, có lẽ cũng chẳng có kết quả gì.
Có thể bạn quan tâm
Thấy thư ký Kim đã thừa nhận, Tiểu Phong lập tức tranh thủ cơ hội, bất ngờ leo xuống khỏi ghế, chạy vụt ra khỏi phòng.
Thư ký Kim vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đuổi theo. Thằng bé này sao tự dưng lại…
Tiểu Phong nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của Hứa Chí Quân. Thấy thằng bé lao tới, anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì thư ký Kim cũng đã theo sát phía sau.
“Cậu Quân, chị ấy đã thừa nhận thích cậu rồi đó!”. Tiểu Phong nói to, sau đó kéo tay Hứa Chí Quân lại gần thư ký Kim.
Cả hai người sững sờ, ánh mắt chạm nhau, ngập ngừng.
“Chuyện đó… sếp… không phải như vậy…”. Thư ký Kim lúng túng nói.
“Anh thích em.”. Hứa Chí Quân đáp, mặt mũi đỏ bừng như trái cà chua chín.
Nói thật, anh chưa từng biết yêu là gì, mà tỏ tình kiểu này thì cũng… vụng về hết sức.
“Dạ…?”. Thư ký Kim tưởng mình nghe nhầm, đứng hình tại chỗ.
Thấy cô vẫn chưa hiểu lòng mình, Hứa Chí Quân liền bước đến gần, kéo cô sát vào, tay giữ nhẹ sau gáy, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tiểu Phong thấy vậy liền vội vã che mắt mình lại:
“Ui ui… trẻ em không nên nhìn mấy cảnh này!”
“…Anh nên nói là…”
“Anh yêu em mới đúng, thư ký Kim.”
Ninh Hinh ngồi lặng lẽ nhìn những tấm ảnh cưới của hai người. Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặp anh. khi đó, Mộ Viên Bách vẫn còn là một người đàn ông lạnh lùng và cục súc.
Ảnh cưới chụp chung nhưng chẳng có tấm nào anh chịu cười, cũng không thèm khoác tay hay nắm tay cô một cái.
Ninh Hinh ngắm chiếc nhẫn cưới trên tay mình, khẽ cười. Cô từng nghĩ cả đời này sẽ không thể nào gần gũi với người đàn ông ấy. Không ngờ giờ đây, họ lại yêu nhau sâu đậm đến thế.
Ngày anh đeo nhẫn cho cô trong lễ đường, trông mặt anh như vừa bị ai ép buộc phải cưới vợ vậy. Cứng ngắc, khó chịu rõ ràng.
Còn nhớ những ngày đầu sống chung, anh cấm cô đến gần. Vậy mà sau hôm cô bị đâm, chính anh lại đến thăm cô.
Sau này cô mới biết, Mộ Viên Bách đã đọc được nhật ký của cô. Nhờ Lục Thiên Tư kể lại tình trạng của cô lúc đó, anh mới bắt đầu thay đổi. Anh muốn kéo cô ra khỏi vực thẳm, muốn cho cô hy vọng sống.
Có lẽ cả hai cũng không ngờ được, ông trời lại âm thầm sắp đặt nhân duyên như vậy.
Và hiện tại, họ chẳng thể rời xa nhau.
À, còn có một tin vui nữa…
Cô đang mang thai lần hai.
Lần này, cô mong sẽ là một bé gái. Để sau này Tiểu Phong có thể làm anh trai, bảo vệ em gái của mình.
“Em đang nghĩ gì vậy?”. Mộ Viên Bách tiến tới, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô.