Cô Vợ Lầy Lội - Chương 15
Hạ Thảo huýt sáo nhẹ, trêu chọc:
“Kể ra sếp cũng quan tâm em đó chứ.”
“Vợ tôi thì tôi quan tâm là đúng rồi.”
“Tưởng sếp quên em là vợ sếp rồi cơ.”
Cô liếc hắn, môi cong cong đầy ẩn ý.
Cứ tưởng hắn bận việc, ai ngờ là đi gặp bạn gái cũ – à không, bạn học cũ.
Về đến nhà, cả hai thấy trước cửa có một kiện hàng nhỏ nhưng khá nặng. Đông Trùng nhìn tên người gửi – là từ mẹ hắn.
Mất một lúc mới mang được nó vào trong nhà. Hạ Thảo tò mò nhìn theo từng động tác của hắn khi mở kiện hàng.
Mở đến lớp chống sốc cuối cùng, cả hai đồng loạt sửng sốt.
Bên trong là một chiếc rương gỗ, được chế tác tinh xảo. Đông Trùng mở khoá, bên trong hiện ra một chiếc vương miện lấp lánh.
Hạ Thảo tròn mắt. Không thể tin được – mẹ hắn lại gửi cho họ một món đồ như thế.
Chiếc vương miện đính đầy đá quý, từng đường nét đều được chế tác tỉ mỉ. Nhìn qua thôi cũng đủ biết đây là đồ thật.
“Chắc là mẹ gửi tặng em.”
“Tặng… em?”
“Ừ. Quà cưới.”
Ngoài cô ra thì còn ai đeo được nữa?
Đúng lúc đó, điện thoại hắn vang lên. Là mẹ gọi.
“Mẹ.”
“Hạ Thảo có thích không?”
Hắn liếc cô một cái rồi đáp:
“Thích lắm ạ.”
“Vậy là tốt rồi. Đến ngày cưới, để con bé đội chiếc vương miện này – chắc chắn sẽ là nàng công chúa đẹp nhất.”
Tắt điện thoại xong, Đông Trùng quay sang nhìn cô:
“Anh đeo thử cho em nhé?”
“Dạ? À… được.”
Tim cô đập lỡ một nhịp.
Đông Trùng nhẹ nhàng lấy vương miện ra khỏi hộp, từ tốn đặt lên đầu cô.
Nó nặng hơn cô tưởng. Nếu đội lâu chắc chắn sẽ mỏi cổ.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn:
“Đẹp không?”
Trước mắt hắn là một cô gái trong bộ đồ công sở giản dị, không trang điểm cầu kỳ, chỉ có chút son nhẹ và đôi má hồng tự nhiên. Tóc cột đơn giản, không tạo kiểu.
Thế nhưng chiếc vương miện lại khiến cô trở nên khác biệt hoàn toàn – như một mảnh ghép được đặt đúng chỗ.
Hài hoà đến ngỡ ngàng.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng điều hoà khe khẽ, hai người nhìn nhau, một người chờ đợi câu trả lời.
Một người lại… mải ngắm nhìn mà quên mất.
“Sếp?”
Hạ Thảo lên tiếng gọi lần nữa.
“Cũng được.”
Cũng được?
Gương mặt cô hơi sầm xuống. Nếu hắn thấy đẹp thì đã nói “đẹp” rồi.
Cô tháo vương miện xuống, nhẹ nhàng đặt lại vào rương, rồi đóng nắp lại.
“Nếu là quà cưới thì đợi ngày cưới em sẽ đội, bây giờ… không cần nữa.”
Cô đứng dậy, cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Có thể bạn quan tâm
Trong gương mờ hơi nước, Hạ Thảo dùng tay lau đi một mảng rồi nhìn mình trong gương.
Gương mặt này… cũng đâu đến nỗi.
Vóc dáng cô cũng không tệ, dù không đến mức bốc lửa như người mẫu nhưng vẫn gọi là “có đường cong”.
Vậy mà trong mắt hắn vẫn chỉ là… “cũng được”?
Cô bặm môi.
Không thể để chuyện này tiếp diễn được. Đã đến lúc thực hiện một cuộc “cách mạng hình ảnh”.
Cô quấn khăn tắm bước ra ngoài. Bộ đồ ngủ in hình Hello Kitty bị bỏ lại trên giường.
Vừa bước ra khỏi phòng, hơi lạnh từ máy điều hoà lập tức ập tới khiến cô khẽ rùng mình. Nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản, ngồi xuống ghế sofa bật tivi.
Trên màn hình là một bộ phim đang chiếu, nhưng tâm trí cô không ở đó.
Cô chỉ chăm chăm để ý… âm thanh từ phòng tắm.
Chốc chốc lại liếc sang cánh cửa đóng kín kia.
Tắm thôi mà cũng lâu…
Đúng lúc cô đang nghĩ thế thì tiếng nước ngừng lại, cánh cửa bật mở. Hạ Thảo lập tức điều chỉnh lại tư thế, giả vờ như đang xem tivi rất chăm chú.
Đông Trùng bước ra, vừa thấy cô quấn khăn tắm ngồi ngoài sofa liền cau mày.
Cô không lạnh sao?
Nhiệt độ trong phòng đang thấp, ngay cả hắn mặc đồ còn thấy hơi lạnh nữa là.
“Em mặc như vậy sẽ bị cảm đấy.”
“Hả? À… em thấy đẹp mà.”
“Đẹp? Vào mặc thêm áo đi.”
“Sếp không thấy đẹp sao?”
Cô nhướng mày hỏi, mắt đầy thách thức.
Không lẽ hắn không có phản ứng gì? Có phải đàn ông không thế?
“Bình thường.”
Hắn đáp gọn rồi đi thẳng vào phòng.
Hạ Thảo lườm theo, ánh mắt sắc như dao.
Bình thường?
Bình thường cái đầu anh!
Cô bực bội đi về phòng mình, nhưng vừa bước vào mới sực nhớ quần áo để quên trong phòng tắm của hắn.
Cốc, cốc.
“Sếp ơi, em vào lấy đồ nha.”
“…”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Hạ Thảo tự cho là hắn đã đồng ý nên rón rén mở cửa bước vào.
Vừa vào đến nơi, cô khựng lại.
Qua lớp kính mờ, cô lờ mờ thấy bóng người trong phòng tắm.
Hả?
Đông Trùng… đang tắm? Nhưng chẳng phải hắn mới tắm xong sao?
“Sếp?”
“…”
“Em để quên đồ trong phòng tắm, sếp mở cửa đưa giúp em với.”
“…”