Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 21
Cô đỏ bừng mặt khi hiểu được hàm ý của hắn, liếc hắn một cái rồi nhếch môi:
“Anh nghĩ ông tôi sẽ đồng ý chắc?”
Lục Cảnh Thần đáp ngay, ánh mắt sáng lên đầy ẩn ý:
“Quà tặng là một bé chắt bụ bẫm. Em nghĩ xem ông sẽ phản ứng thế nào?”
Diệp Uyển: “…”
Cô nghẹn lời, chỉ biết trừng hắn rồi quay mặt đi, hậm hực mà không thể phản bác.
Xế chiều, Lục phu nhân gọi Diệp Uyển sang nhà dùng bữa. Là mẹ chồng tương lai đã đích thân mời, cô tất nhiên không tiện từ chối.
Diệp Uyển chờ Lục Cảnh Thần sang đón. Căn biệt thự nhà hắn rất lớn, có cả khuôn viên riêng vô cùng rộng rãi. Khi xe chạy vào, nhìn qua cửa kính, cô thấy bố hắn và Lãnh Hạo đang vui vẻ đánh tennis, còn Lục phu nhân ngồi bên ngoài làm khán giả cổ vũ.
Diệp Uyển xuống xe, sánh bước cùng Lục Cảnh Thần tiến đến chào hỏi. Cô ngượng ngùng đổi cách xưng hô mới:
“Con chào bố mẹ!”
“Uyển Uyển tới rồi à, mau đến ngồi với mẹ.”
Lục phu nhân hồ hởi vẫy tay gọi, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của con trai mình. Diệp Uyển mỉm cười đi lại, ánh mắt lướt qua Lãnh Hạo, chỉ cần nhớ lại chuyện sáng nay là cô bất giác rùng mình.
Hạo thiếu thấy thế, nhún vai cười cợt:
“Em dâu, đừng nhìn anh như thể anh vừa làm điều kỳ quặc. Yên tâm, anh cởi cái đó ra rồi.”
Diệp Uyển chột dạ, cắn môi vờ nhìn sang hướng khác. Lục phu nhân tò mò hỏi:
“Cởi cái gì thế?”
“Không có gì đâu ạ.”. Hạo thiếu cười nhạt, đánh trống lảng.
Bố Lục dịu dàng lên tiếng:
“Uyển, con có muốn vào đánh một ván với bố không?”
Diệp Uyển hơi lúng túng:
“Con… chơi không giỏi ạ.”
“Không sao, bố chỉ cho con.”
Lãnh Hạo lập tức hiểu ý, nhường vợt lại cho cô rồi đi đến ngồi nghỉ. Diệp Uyển tháo túi xách, tiến vào sân. Tuy nói không giỏi, nhưng kỹ thuật của cô lại khiến bố Lục vô cùng phấn khích.
Lục phu nhân vừa theo dõi vừa phân phó:
“Cảnh Thần, con vào bảo bác Điệp chuẩn bị thêm chút điểm tâm mang ra cho mẹ.”
Lục Cảnh Thần gật đầu, luyến tiếc xoay người đi vào.
Lãnh Hạo nhìn hai người đánh bóng quá ăn ý liền hứng khởi đứng lên cổ vũ. Càng chơi, cả Diệp Uyển và bố Lục càng thêm hăng, lực đánh cũng theo đó tăng lên.
Đúng lúc Lục Cảnh Thần bưng khay thức ăn từ trong nhà bước ra thì một cú đánh lệch hướng bay thẳng về phía Lãnh Hạo. Anh nhanh nhẹn né sang một bên, không ngờ quả bóng lại… đập trúng ngay người Lục Cảnh Thần.
Vị trí không thể nhạy cảm hơn.
Hắn khựng lại ngay lập tức. Gương mặt tái nhợt, môi mím chặt, khay điểm tâm trên tay rơi xuống đất. Hắn ôm bụng dưới, ngã rạp xuống sân, vẻ mặt đầy đau đớn.
Bốn người còn lại đều sửng sốt.
“Cảnh Thần! Cậu không sao chứ?!”
“Hự… phần… trọng yếu của tôi…”
“Trời ơi ông ơi, ông đánh trúng… trúng chỗ quan trọng của con rồi!”
“Cảnh Thần! Mau bỏ tay ra để mẹ xem!”
Có thể bạn quan tâm
Lục phu nhân hoảng hốt chạy đến. Nhưng hắn chỉ lắc đầu liên tục, gương mặt nhăn nhó như sắp ngất. Bà sốt ruột, giơ tay định kiểm tra thì hắn càng ôm chặt.
“Mẹ sinh mày ra, từng bế từng tắm cho mày khi còn mặc tã. Giờ có gì phải ngại?”
Lục Cẩn Dực nghiêm mặt can ngăn:
“Tuyết Ái, nó cũng trưởng thành rồi, đừng ép quá. Để anh gọi bác sĩ Dương chuẩn bị sẵn phòng khám.”
Lục phu nhân đành thở dài gật đầu. Diệp Uyển và Lãnh Hạo nhanh chóng đỡ Lục Cảnh Thần đứng dậy. Thấy hắn nhăn mặt đổ mồ hôi, Diệp Uyển nhẹ nhàng lau trán cho hắn.
Khổ thân, đợt trước bị cô đá một cú, giờ lại ăn thêm một quả bóng tennis, không khéo tổn thương thật.
Lục Cảnh Thần cố lê chân từng bước, mỗi bước là một lần nhăn mặt, sắc mặt trắng bệch, nhìn đến là thấy xót.
Do đã gọi trước, khi đến nơi, Lục Cảnh Thần lập tức được đưa vào phòng khám. Mọi người ngồi chờ ngoài hành lang, lòng nóng như lửa đốt.
Khoảng 30 phút sau, cánh cửa mở ra, bác sĩ Dương. người quen lâu năm của gia đình bước ra, tháo khẩu trang.
“Lão Dương, Cảnh Thần có sao không?”
Lục Cẩn Dực vội bước lên. Lục phu nhân, Diệp Uyển và Lãnh Hạo cũng đi theo sau.
“Bước đầu kiểm tra thấy ổn. Nhưng lão Lục, ông làm gì mà khiến… vị trí đặc biệt của con trai bầm tím phải nhập viện thế?”
“Bóng tennis bay lạc.”. Ông Lục thở dài.
“Ông đánh hăng quá đấy.”. Bác sĩ Dương lắc đầu.
Lục phu nhân sốt sắng hỏi:
“Lão Dương, có ảnh hưởng gì về lâu dài không? Nó sắp cưới vợ, lỡ xảy ra chuyện thì Uyển Uyển nhà tôi lại khổ.”
Ông Lục cũng gật gù:
“Phải đó. Hàng tồn kho hơn ba chục năm mới chịu cưới, lỡ mà… hỏng thì tội nghiệp con bé.”
Diệp Uyển nghe tới đó đỏ bừng cả mặt, cúi đầu im lặng. Lãnh Hạo bên cạnh phải lấy tay che miệng nhịn cười.
Bác sĩ Dương phì cười, nhìn Diệp Uyển rồi tươi rói thốt lên:
“Ồ! Là cháu gái của ngài Diệp Thành Hải đúng không?”
“Vâng ạ!”. Diệp Uyển khẽ đáp, vẫn còn ngượng.
“Quả thật xinh đẹp đúng như lời đồn. Cháu yên tâm, vấn đề của Cảnh Thần không nghiêm trọng. Chỉ cần nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh trong vòng 4 tuần, uống thuốc và bôi thuốc đầy đủ thì không ảnh hưởng gì.”
“Tạm thời ở lại bệnh viện 3 ngày để theo dõi là tốt nhất.”
Diệp Uyển gật đầu đồng ý, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Cảnh Thần được chuyển sang phòng VIP để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Khi vào phòng chỉ có Diệp Uyển và Lãnh Hạo ở lại cùng hắn, còn bố mẹ Lục thì lên phòng riêng của bác sĩ Dương để tiếp tục trao đổi.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Lục Cảnh Thần đang nằm trên giường bệnh, Lãnh Hạo chỉ biết nhịn cười. Trong lòng thầm vái lạy trời đất vì sáng suốt né được cú đánh định mệnh kia. Nếu không, người nằm đây bây giờ chính là anh chứ chẳng ai khác.
Nghĩ đến mà lạnh sống lưng.
Lục Cảnh Thần liếc sang, nheo mắt nghi ngờ:
“Hạo thiếu, cậu đang cười tôi đấy à?”
“Này, không hề nhé!”. Lãnh Hạo giật giật khóe môi, xua tay chối.