Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 30
Lục Cảnh Thần gật đầu, mở cửa cho Diệp Uyển. Cả hai khoác tay sánh vai bước vào nhà.
Trong phòng khách, một người phụ nữ và cô gái trẻ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với mẹ Lục.
“Mẹ ơi.”
“Hai đứa đến rồi hả?”. Lục phu nhân nở nụ cười tươi.
“Dạ!”
“Tiểu Uyển, lại đây với mẹ.”
Mẹ Lục ngoắc tay, dịu dàng gọi Diệp Uyển lại ngồi cạnh. Bà ôm vai cô, rồi nhìn sang người phụ nữ đối diện.
“Giới thiệu với bà, đây là con dâu tôi.”
“Tiểu Uyển, đây là Cố phu nhân và con gái. Cố Nhu, bạn của mẹ.”
Diệp Uyển khẽ cúi đầu chào. Cô để ý thấy gương mặt của hai mẹ con nhà họ Cố hơi sững lại khi nghe giới thiệu.
Người phụ nữ cười gượng, dè dặt hỏi:
“Con trai bà… lấy vợ rồi à?”
“Phải. Cuối tháng này là hôn lễ của hai đứa, báo chí cũng đưa tin rồi. Thật ra tôi và ông nhà rất mong chờ ngày đó.”
“Dì Lục, con… cứ tưởng đó chỉ là tin đồn.”
“Không đâu, tất cả là thật. Ngày mai thiệp sẽ được gửi đi.”
Cố Nhu thoáng hiện nét buồn nơi đáy mắt, tiếc nuối nhìn Lục Cảnh Thần. Mọi ánh nhìn của cô đều không qua khỏi mắt Diệp Uyển.
Khóe môi cô khẽ giật. Đáy mắt ánh lên tia ranh mãnh.
Diệp Uyển mỉm cười nhẹ nhàng, giọng dịu dàng:
“Hôn lễ của cháu và anh Cảnh Thần rất mong được dì Cố và tiểu thư Nhu đến tham dự.”
Cố phu nhân gật đầu gượng gạo:
“À… được.”
“Bà và tiểu Nhu ở lại dùng cơm nhé?”. Mẹ Lục mời.
Hai mẹ con họ Cố vui vẻ đồng ý. Mẹ Lục quay sang Lục Cảnh Thần, giơ tay chỉ lên lầu.
“Cảnh Thần, bố con đang ở thư phòng, có chuyện muốn nói. Con lên đi.”
Hắn gật đầu, xoay người rảo bước lên tầng.
Diệp Uyển thoáng thấy ánh mắt của Cố Nhu vẫn dán chặt vào Lục Cảnh Thần, không chút che giấu.
Kinh nghiệm từng bị em gái giật chồng khiến cô lập tức cảnh giác. Cô gái này… không đơn giản.
“Uyển, vào bếp với mẹ làm đồ ăn đãi khách nhé?”
“Vâng!”
“Dì Lục, con phụ một tay được không ạ?”
“Con là khách, sao bác có thể để con vào bếp? Cứ ngồi chơi đi.”
Mẹ Lục cố ý nhấn mạnh từ “khách”, nhưng Cố tiểu thư chẳng hề để tâm, cười nhẹ:
“Không sao đâu ạ! Dì và mẹ con là bạn thân mà, cứ xem con như người nhà đi.”
Mẹ Lục đành gật đầu đồng ý. Cố Nhu liền nở nụ cười đắc ý.
Diệp Uyển nhún vai, theo mẹ vào bếp, từ đầu đến cuối không nói thêm lời nào.
“Chị Uyển, chắc từ nhỏ đến lớn không phải động tay vào việc gì đâu nhỉ?”. Cố Nhu ngồi nhặt rau, liếc mắt hỏi.
Nghe vậy, Diệp Uyển chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục làm phần việc của mình.
“Chứ như em, tuy sinh ra trong gia đình khá giả nhưng vẫn phải tự lập từ nhỏ.”
“…”
Diệp Uyển không để tâm, gọt xong củ quả rồi đem đi rửa, tiện thể hỏi:
“Mẹ ơi, con gà kia làm gì thế ạ?”
“Bác Điệp với thím Trần bảo gà tự làm thì thịt sẽ tươi hơn, nên mua về để hầm canh.”
“Vậy ai sẽ làm ạ?”
“Lát bác Điệp về sẽ làm.”
“Dì để con làm giúp cũng được ạ!”. Cố Nhu hào hứng xung phong.
“Tiểu Nhu, con biết làm gà không?”
“Vâng, dì cứ để con.”
Cô liền đứng lên, cầm dao tiến về phía con gà. Diệp Uyển khẽ nhếch mép cười.
Có thể bạn quan tâm
Cố Nhu giữ gà lóng ngóng, mặt tái xanh vì sợ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh. Mới vừa đụng vào, con gà đã động đậy khiến cô giật mình lùi lại.
Mẹ Lục thấy vậy, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Nhu, thôi cứ để đó, lát bác Điệp về sẽ làm.”
“Không sao đâu dì, con… con làm được.”
“Ấy, Tiểu Nhu, không phải chặt cổ đâu. Con phải vặt lông cổ trước, rồi khứa dao để cho máu chảy ra.”
“Phải làm vậy thật ạ?”
“Đúng rồi, đó là cách làm gà.”
Cố Nhu xụ mặt, khẽ dạ một tiếng. Vừa chạm vào con gà, cô lập tức hét lên, ném dao xuống, nhảy dựng lên.
“Con gà khốn kiếp! Mày… mày dám ị vào mặt tao hả?!”
“Tiểu Nhu…”
“Mẹ! Con gà bẩn này… dám làm bẩn váy con. Aaa, nó còn… tiêu chảy nữa. Thối quá đi mất!”
“Nhu Nhu, con gái cưng của mẹ!”
“Đồ gà chết tiệt, mày làm hỏng váy hàng hiệu của tao!”
Cố Nhu tức giận, không giữ được hình tượng, đá vào con gà đang nằm dưới sàn.
Cố phu nhân lập tức chạy đến, cuống quýt:
“Nhu Nhu! Để mẹ xem nào!”
“Mẹ, thối quá… thứ gà thối tha này!”
Cố Nhu mếu máo, lớn tiếng gào thét, tay chân giãy giụa không ngừng. Lục phu nhân thấy vậy liền mang khăn giấy tới.
“Tiểu Nhu, con lau đi, để bác gọi người chuẩn bị bộ quần áo mới cho con thay.”
“Dì Lục… con gà này…”
Cố Nhu quay sang định than vãn, nhưng mẹ cô. Cố phu nhân. đã nhanh chóng ngăn lại. Bà gượng gạo nở nụ cười, đưa tay đón lấy túi khăn từ Lục phu nhân.
“Cảm ơn bà!”
Trong lòng Cố phu nhân đúng là vô cùng bối rối. Cố Nhu từ nhỏ chưa từng động tay vào bất kỳ việc gì, cũng chẳng biết làm gà là thế nào. Hôm nay cô muốn thể hiện để ghi điểm với Lục phu nhân, nào ngờ lại thành trò cười.
Cố phu nhân hiểu rõ, bà bạn mình. Lục phu nhân. vốn đã nhận ra điều đó từ đầu nhưng vẫn không nói ra. Với người tinh ý như bà Lục, mấy màn biểu diễn vụng về chỉ như múa rìu qua mắt thợ.
“Mẹ…”
Cố Nhu còn chưa nói dứt lời thì bỗng nghe tiếng sột soạt của dao mài. Quay đầu lại, cô lập tức tái mặt khi thấy Diệp Uyển đang thoăn thoắt vặt cổ gà. Lưỡi dao sắc ngọt khẽ lia, máu đỏ tươi chảy gọn vào bát chỉ trong tích tắc.
Toàn bộ quá trình chưa đến một phút, động tác thành thục, dứt khoát. Con gà chỉ giãy vài cái rồi nằm im.
“Em gái, làm gà phải dứt khoát như thế này, chứ tay chân cứ lóng ngóng là gà nó lại bày trò ra mặt em.”
“Về sau nhớ rút kinh nghiệm nhé.”
Cố Nhu trừng mắt, cắn chặt môi, tức giận đến tái cả mặt nhưng cũng chẳng biết đáp lại thế nào.
“Uyển, con biết làm gà hả?”. Lục phu nhân ngạc nhiên hỏi.
“Vâng ạ! Là ông nội dạy con từ nhỏ.”
Diệp Uyển mỉm cười hồn nhiên, nhanh tay cho con gà vào thau nước. Với cô, chuyện này chỉ là việc thường ngày. Hồi bé cô hay cùng ông nội đi chợ, ông thường tự tay làm gà cho cháu ăn nên cô đã học được. Sau này còn từng học một khóa nấu ăn để chuẩn bị làm vợ. ai ngờ lại hữu dụng vào lúc này.
“Ôi chao, Uyển Uyển giỏi quá!”
Bác Điệp vừa bước tới, thấy con gà được làm gọn gàng thì không ngớt lời khen. Điều đó khiến Cố Nhu càng thêm ghen tị, nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thể nói gì.
Thật đúng là xui xẻo. Không làm được lại còn bị gà làm trò, mất hết cả hình tượng.
Cố Nhu lườm nguýt Diệp Uyển, ánh mắt đầy bực tức. Lúc này, Lục phu nhân dịu dàng đưa bộ đồ sạch tới.
“Tiểu Nhu! Đây là quần áo sạch cho con thay.”
“Dạ, cảm ơn dì Lục.”