Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 18
Nếu cô sinh con gái, tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho nó. Còn nếu là con trai... thì để nó tự lập."
Rồi anh nở một nụ cười mỉa mai, đầy ẩn ý nhìn cô.
Mãn Mãn khẽ chớp mắt, ánh nhìn có chút gì đó bất an:
"Anh..."
"Đừng nói gì cả. Im lặng như một người thế thân đi.". Anh lạnh giọng.
Hai từ "thế thân" như lưỡi dao đâm vào tim cô, khiến nụ cười trên môi hóa thành cay đắng. Cô khẽ gật đầu, như một lời chấp nhận số phận.
Không phải vô cớ mà Cố Minh Thiên nói ra những điều ấy. Trong lòng anh, đã bắt đầu có những suy nghĩ khác về tình cảm giữa anh và người vợ quá cố, khác hẳn cảm giác hiện tại đang dần nhen nhóm.
"Không phải anh nói muốn tắm cho tôi sao?". Mãn Mãn cất giọng nhẹ như gió thoảng, mang theo chút nỗi buồn không giấu được.
Cố Minh Thiên không đáp, chỉ bước chậm đến gần cô, bàn tay ấm nóng chạm nhẹ vào vai cô khiến toàn thân cô run lên.
"Sợ đến mức này sao?". Anh nghĩ thầm, rồi đưa tay từ tốn cởi bỏ lớp áo đang ướt sũng trên người cô, để lộ bờ vai với những vết bầm tím do đòn roi để lại.
"Đau không?". Câu hỏi vô thức bật ra khỏi miệng anh, đến chính anh cũng bất ngờ.
Anh vội vàng chữa lại bằng giọng điệu lạnh tanh:
"Đừng suy nghĩ gì cả, tôi chỉ sợ cơ thể cô yếu quá... không đủ sức để sinh con cho tôi thôi."
"Ừm.". Mãn Mãn khẽ đáp, giọng trầm buồn.
Mãn Mãn hờ hững đáp lại, dường như chẳng còn quan tâm đến những lời anh vừa nói. Đôi mắt cô chất chứa bao nỗi uất ức, cứ vô hồn nhìn xuống làn nước đang phản chiếu bóng dáng thê lương và tiều tụy của chính mình.
Cô khẽ cười, một nụ cười cay đắng — một vở kịch chưa bao giờ thiếu nước mắt.
"Tô Sam Sam rất nghe lời, tôi muốn gì cô ấy cũng chiều theo. Cô làm được không?"
Lại một lần nữa cái tên "Tô Sam Sam" được nhắc đến, bầu không khí lập tức trầm lắng. Mãn Mãn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi chiếc đầm được cởi bỏ, làn da trắng nõn của cô hiện ra, cùng với những vết xước li ti và chấm đỏ đen lấm tấm khắp người. Bả vai cô hiện rõ vết bầm tím. Đôi lông mày rậm của Cố Minh Thiên khẽ nhíu lại.
Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua từng chỗ trên người cô. Mãn Mãn chỉ còn biết nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng. Cô hiểu, hiện tại mình chỉ là một người thế thân, không có tiếng nói, cũng chẳng có tư cách gì để phản kháng.
Bất chợt, bàn tay ấy khẽ dừng lại ở một vị trí nhạy cảm. Mãn Mãn giật mình, lắp bắp:
"Anh... anh làm gì vậy?"
Cô theo phản xạ muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh lại không chút ngại ngần, rút tay về và còn buông lời trêu chọc:
"Chỗ đó... thật sự rất nhỏ nhắn, xinh xắn."
Mặt Mãn Mãn đỏ bừng. Cô muốn giơ tay tát vào mặt anh — kẻ trâng tráo và không biết xấu hổ — nhưng đã bị anh chặn lại. Không chỉ thế, anh còn bất ngờ vòng tay ôm eo cô, kéo sát vào người rồi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ.
"Ưm... Ưm..." — Mãn Mãn mở trừng mắt, trông thấy hàng mi dài rủ xuống, vẻ mặt anh đầy đắm chìm như đang tận hưởng.
Cô vừa bối rối, vừa khó chịu, nhưng lại không thể gạt bỏ cảm giác lạ đang nảy sinh trong lòng.
Không dừng lại ở đó, Cố Minh Thiên hôn sâu hơn, khiến cô không thể thở nổi, vùng vẫy yếu ớt.
Thấy cô kháng cự, anh khẽ rời khỏi môi cô, nhẹ giọng trách:
"Tô Sam Sam sẽ không từ chối tôi như vậy. Cô nói muốn giống cô ấy, mà lại phản ứng như thế sao?"
Nghe vậy, lòng Mãn Mãn chợt nặng trĩu. Cô chỉ đành cắn môi chịu đựng, ánh mắt chùng xuống, không còn muốn phản kháng nữa.
Cố Minh Thiên thấy vậy thì khẽ mỉm cười:
"Hôn tôi."
Mãn Mãn không thể trái lời, giọng nhỏ dần, đầy do dự:
"Anh... nhắm mắt lại đi."
"Không thích."
"Anh không nhắm, thì tôi không làm được."
Có thể bạn quan tâm
Anh nghi ngờ nhìn cô:
"Cô chưa từng hôn ai sao?"
Mãn Mãn cứng họng, vội quay mặt đi để lảng tránh, cố gắng lắp bắp:
"Ai... ai nói... tôi chưa từng?"
Anh bật cười khẽ, có chút đắc ý:
"Vậy bảo cô hôn tôi, có gì là khó?"
"Không phải... tại vì anh cứ mở mắt nhìn tôi hung dữ... tôi sợ..."
"Sợ tôi ăn thịt cô chắc?" — Anh trêu.
Mãn Mãn liền gật đầu lia lịa, như thể anh vừa đoán trúng điều cô nghĩ trong lòng.
"Trần Mãn Mãn."
Cố Minh Thiên gọi tên cô, giọng trở nên trầm ấm kỳ lạ. Rồi bất ngờ, bàn tay anh khẽ đặt lên vòng eo của cô, di chuyển xuống thấp một chút.
Mãn Mãn giật mình, khuôn mặt đỏ bừng lên:
"Anh... anh chạm vào đâu vậy?"
"Cô là của tôi. Tôi muốn làm gì, cô cũng không được phản đối."
"Ai... ai là của anh chứ?" — Cô lí nhí đáp, đôi mắt ánh lên vẻ bất bình.
Không để cô kịp nói thêm, Cố Minh Thiên bất ngờ bế cô lên, cơ thể không một mảnh vải che thân lập tức hiện ra trước mắt anh.
Mãn Mãn lúng túng, hoảng hốt.
"Cố Minh Thiên, hôm nay tha cho tôi đi. Cả ngày nay tôi chưa ăn gì, thật sự rất đói, tôi không chịu nổi chuyện đó đâu."
"Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tôi chỉ định đưa cô xuống nhà ăn cơm thôi, chỉ thế thôi."
Bất chợt, Mãn Mãn như hóa đá, ngượng ngùng quay mặt đi, hai tay vòng trước ngực để che chắn, trong lòng không ngừng than vãn. "Xấu hổ chết mất."
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Cố Minh Thiên không nhịn được mà muốn trêu:
"Không lẽ cô mong làm chuyện đó với tôi đến mức tưởng tượng ra rồi sao?"
"Ai... Ai nói vậy chứ, không phải như thế!" — Mãn Mãn vội vàng biện minh, nhưng anh chẳng nói thêm lời nào, chỉ khẽ bật cười rồi bế cô ra ngoài.
"Bộ đồ bên trong của cô dơ rồi, lát nữa tôi cho người mang bộ khác lên. Tô Sam Sam chưa bao giờ để tôi phải chờ đợi. Nếu muốn giống cô ấy, thì đừng bao giờ chống đối tôi."
"…Tôi biết rồi."
Nửa tiếng sau, Cố Minh Thiên và Tô Nhạc đang ngồi dưới nhà, chờ Mãn Mãn xuống ăn.
"Anh rể, anh và cô ta... quen nhau thế nào vậy?" — Tô Nhạc hỏi khéo, giọng như dò xét.
Cố Minh Thiên đáp lại bằng giọng nhàn nhạt:
"Vô tình quen biết."
"Vậy còn chị em thì sao? Còn cháu của em, con anh nữa..."
"Tô Nhạc, đủ rồi."
Chưa kịp nói xong, Tô Nhạc đã bị Cố Minh Thiên nghiêm giọng ngắt lời, ánh mắt nhìn cô ta đầy lạnh lùng và chán ghét.
Nhưng Tô Nhạc không tỏ ra sợ hãi, còn cố tình lấn tới, nói lớn:
"Anh rể, em đang nói sự thật. Chị em ở dưới suối vàng chắc chắn cũng không vui khi anh làm vậy. Khi còn sống, chị ấy luôn mong hai nhà chúng ta kết thông gia.



