Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 20
Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc vui mừng khó tả, liền đáp lại thật to:
“Du Ẩn!”
Rồi cô quay qua Cố Minh Thiên, tiếp tục vùng vẫy:
“Mau để tôi xuống!”
“Hắn là ai?”. Vẫn là câu hỏi đó, nhưng lần này, ánh mắt anh như muốn thiêu cháy cô.
Mãn Mãn rùng mình, không dám trả lời, chỉ lặng lẽ né tránh ánh nhìn.
Thái độ ấy khiến Cố Minh Thiên cảm giác như mình bị phản bội. Lòng anh nhói lên như có dao cứa.
“Tôi đang hỏi, hắn là ai?! Trần Mãn Mãn! Cô bị điếc hay câm rồi hả?!”
Cơn giận bùng nổ, anh quát thẳng vào mặt cô.
Chứng kiến cảnh ấy, Du Ẩn không nhịn được nữa, hét lên:
“Mãn Mãn là vợ sắp cưới của tôi! Các người bắt cóc cô ấy! Tôi sẽ báo cảnh sát, tống hết các người vào tù!”
“Vợ sắp cưới sao?”
Cố Minh Thiên nhấn mạnh từng chữ trước mặt Mãn Mãn. Cô sợ hãi, bất giác run lên, lo lắng anh sẽ làm điều gì đó gây tổn thương đến Du Ẩn, bởi ai cũng biết Cố tổng là người dám nghĩ dám làm, một khi bị chọc giận thì thật sự rất đáng sợ.
Mãn Mãn đau lòng, cố giấu đi những giọt nước mắt rồi thốt ra lời khiến Du Ẩn tổn thương. “Tôi không quen anh ta.”
Du Ẩn sững người, ngẩn ra vài giây.
Nghe câu nói ấy, Cố Minh Thiên nhếch mép cười. Lúc này anh bế cô quay người lại, đối diện với Du Ẩn. Hắn kích động nói. “Mãn Mãn, đúng là em rồi! Tại sao em lại nói không quen anh? Chúng ta từng hẹn ước với nhau, em quên rồi sao?”
Làm sao Mãn Mãn có thể quên được. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã thay đổi. Cô đang phải gánh tội thay cho lỗi lầm của anh trai, lấy tư cách gì để mơ đến một cuộc sống hạnh phúc? Cô kìm nén nỗi đau, cắn răng nói. “Tôi thật sự không quen biết cậu. Mau rời khỏi đây đi.”
Từng lời cô thốt ra như những lưỡi dao cắt vào trái tim không chỉ của cô mà cả Du Ẩn cũng nhói lên từng hồi. Mãn Mãn và Du Ẩn từng là thanh mai trúc mã, cả hai đã hẹn ước sau khi Du Ẩn đi nghĩa vụ trở về sẽ tổ chức đám cưới. Vậy mà số phận trêu đùa, bỡn cợt họ một cách tàn nhẫn.
“Em đang nói dối! Mãn Mãn, em làm sao vậy? Có phải hắn đã ép buộc em chuyện gì đúng không? Mau nói cho anh biết đi, Mãn Mãn!”
Sống mũi Du Ẩn cay xè, hắn không thể chấp nhận sự thật. Người hắn yêu bằng cả sinh mạng giờ lại tỏ ra xa lạ như chưa từng quen biết. Hắn tiếp tục van nài. “Mãn Mãn, em đang giận anh đúng không? Giận vì anh không về thăm em phải không? Giờ anh về rồi, chúng ta tổ chức đám cưới đi, có được không Mãn Mãn?”
Nghe những lời ấy, Mãn Mãn không thể kìm nén được nữa. Nước mắt cô tuôn rơi, lòng xót xa, không dám đối diện với Du Ẩn, bởi cô đã thuộc về người đàn ông khác — Cố Minh Thiên.
“Kéo hắn ra ngoài.”
Cố Minh Thiên lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.”
Đám vệ sĩ lập tức dốc toàn lực kéo Du Ẩn ra ngoài, nhưng hắn vùng vẫy quyết liệt, cố gắng lao đến chỗ Mãn Mãn. “Mãn Mãn, mau nhìn anh! Em đừng như vậy nữa, được không?”
“Mau cút ra ngoài với bọn tao, đồ lì lợm!”
“Không! Các người buông tôi ra! Tôi phải đưa vợ tôi đi cùng!” Du Ẩn ra sức giãy giụa, không ngừng hét lên.
“Vợ sao?”
Có thể bạn quan tâm
Cố Minh Thiên giận đến xanh mặt. Bất ngờ, anh đặt Mãn Mãn xuống. Cô ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào lòng rồi cúi xuống hôn cô ngay trước mặt tất cả mọi người.
Như thể cố tình khiêu khích Du Ẩn.
Mãn Mãn cố đẩy anh ra, nhưng ánh mắt lạnh băng của anh như muốn cảnh cáo. “Đứng yên cho tôi.”
Cô hoảng sợ, đôi mắt rưng rưng như muốn bật khóc. Cố Minh Thiên càng siết chặt vòng tay, tiếp tục hôn cô trước mặt tất cả mọi người.
Du Ẩn như phát điên, gào lên giận dữ. “Tên khốn! Mau tránh xa Mãn Mãn ra! Cô ấy là của tao! Thằng khốn nạn!”
Cố Minh Thiên nhíu mày, buông Mãn Mãn ra, trừng mắt nhìn Du Ẩn. “Đánh gãy chân hắn!”
Lần này anh thật sự nổi giận. Ra lệnh dứt khoát, giọng khinh bỉ. “Để xem ngươi Ẩn đến mức nào!”
Mãn Mãn hoảng hốt. “Không được! Anh không thể làm vậy!”
Cố Minh Thiên liếc cô, cười khẩy. “Ban nãy còn nói không quen hắn, giờ lại cầu xin cho hắn sao?”
Mãn Mãn chột dạ, ấp úng. “Tôi…”
Anh cười lạnh, rồi quát lớn. “Các người không nghe sao? Tôi bảo đánh gãy chân hắn!”
Một lần nữa, lời đe dọa vang lên. Mãn Mãn không cầu xin nữa, lập tức vùng khỏi vòng tay của anh, lao về phía Du Ẩn.
Nhưng cô chưa kịp đi xa thì đã bị anh ôm chặt từ phía sau, nghiến răng nói:
“Trần Mãn Mãn, cô định đi đâu?”
“Anh buông tôi ra! Tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm tổn thương cậu ấy!”
Chính lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Cô đang chống lại anh để bảo vệ người đàn ông khác. Anh siết cô chặt hơn, ánh mắt như một kẻ phát cuồng nhìn cô chằm chằm.
“Mãn Mãn, hắn quan trọng với cô đến vậy sao?... Nếu vậy, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”
Giọng nói anh thì thầm bên tai cô, đủ để cả hai nghe thấy. Mãn Mãn sợ hãi đứng bất động, đôi mắt đẫm lệ nhìn Du Ẩn đầy tuyệt vọng.
Trong lòng cô rơi lệ không thành tiếng, miệng khẽ lẩm bẩm. “Cố Minh Thiên, anh đúng là đồ tồi.”
Anh cau mày khó chịu khi nghe cô mắng, lập tức bóp chặt miệng cô, giọng đe dọa lạnh lùng vang lên:
“Hắn tự ý xông vào đây. Trần Mãn Mãn, cô đã thuộc về tôi, thân thể của cô là của tôi. Cô không được phép nghĩ đến bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu còn dám, tôi sẽ đánh gãy chân cô và nhốt cô lại. Rõ chưa?”
Mãn Mãn im lặng, không đáp cũng không gật đầu, đôi mắt ngấn lệ chỉ còn lại tuyệt vọng, nhìn Du Ẩn đang bị đám vệ sĩ kìm chặt dưới kia.
Thấy người mình yêu bị người khác chiếm đoạt, Du Ẩn như nổi điên, ánh mắt hằn học nhìn Cố Minh Thiên, hét lớn. “Thằng khốn! Ai cho mày làm tổn thương cô ấy! Mau rút bàn tay dơ bẩn đó ra!”
Nhưng ngay sau đó, hắn lại dịu giọng, quay sang nhìn Mãn Mãn. “Mãn Mãn, đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
“Đồ ngốc…” Mãn Mãn thì thầm trong lòng, nước mắt tràn mi, nở một nụ cười cay đắng.
Nghe câu nói đó, Cố Minh Thiên khẽ nhếch mép đầy khinh bỉ, giọng lạnh lùng vang lên. “Người phụ nữ của Cố Minh Thiên này, tự tôi sẽ bảo vệ.



