Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 68
Rồi anh ghé sát tai cô, thì thầm bằng giọng khàn đặc:
“Tôi đã nói rồi, kẻ nào dám chia rẽ tôi và em... tôi sẽ san bằng bọn họ. Kể cả là nhà em.”
Nghe đến đó, cô không kìm nén được nữa. Môi cô cắn chặt đến bật máu, tay vung lên tát thẳng vào mặt anh, không chút do dự, giọng nghẹn lại vì tức giận và đau đớn:
“Nếu anh dám động đến gia đình tôi, tôi sẽ cùng con chết trước mặt anh!”
Đường phu nhân thấy con trai bị tát thì giận dữ gắt lên:
“Con ranh kia! Mày vừa làm gì hả?”
Nhưng Cố Minh Thiên lại giơ tay ra hiệu ngăn mẹ mình lại. Gương mặt anh không hề tỏ vẻ tức giận, ngược lại còn cong môi cười nhạt, như thể cái tát ấy chỉ khiến anh càng thêm hứng thú.
Ánh mắt anh nhìn cô. vẫn là ánh mắt dịu dàng ấy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn người vì ẩn chứa một thứ dục vọng bệnh hoạn và điên cuồng.
“Tiểu Mãn Mãn, em vẫn đáng yêu như mười tám năm trước.”
Cô khựng lại, ánh mắt dao động. Cái tên “Tiểu Mãn Mãn” đó... hình như rất quen thuộc. Cô nhíu mày, bất giác hỏi lại:
“Anh đang nói cái quái gì vậy?”
Anh không đáp thẳng, chỉ mỉm cười, như thể đang trêu chọc cô, rồi thản nhiên nói tiếp:
“Mười tám năm trước, em từng nói... lớn lên sẽ gả cho tôi làm vợ. Em quên rồi sao?”
Mắt cô mở lớn, trái tim như bị siết chặt. Câu nói ấy. như kéo cả mảng ký ức mơ hồ ùa về. Năm ấy... cô mới ba tuổi... và anh... năm tuổi. Cô bị giam giữ trong một căn hầm lạnh lẽo. chính anh là người đầu tiên tìm thấy cô...
Nhìn cô bị đánh đập không thương tiếc, anh không nỡ, nhiều lần lén kiếm cớ đi ngang qua nhà họ Trần để tìm Trần Nhạc chơi, nhưng thực chất là đem đồ ăn cho cô, tìm cách cứu cô ra ngoài. Cũng vì vậy mà Trần Nhạc lầm tưởng anh thích ả thật, nên đã trao trọn trái tim mình cho anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, anh và cô nảy sinh thứ tình cảm ngây thơ giữa những đứa trẻ. Cô từng hứa lớn lên sẽ gả cho anh, còn anh thì khắc ghi lời hứa ấy trong tim. Nhưng rồi cái ngày định mệnh ấy đến. khi nhà họ Trần đạt được mục đích, khiến nhà họ Tô tin rằng đã mất đi đứa con gái thứ hai hoàn toàn. cũng là lúc chúng ra tay sát hại cô.
Biết trước kế hoạch, anh liều mạng chạy tới, đúng lúc kẻ lạ mặt cầm dao đâm về phía cô. Không chần chừ, anh lao tới ôm chặt cô, dùng thân mình đỡ lấy nhát dao, máu đổ đầy ngực. Anh được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch.
Còn cô. vì tức giận, Đường phu nhân đã sai người chôn sống cô. Mặc cho cô gào khóc cầu xin, chẳng một ai buông tha. Chính từ khoảnh khắc ấy, cô bị chôn vùi trong bóng tối, tuyệt vọng, sợ hãi đến mức hình thành nỗi ám ảnh tâm lý sâu sắc với không gian kín.
Sau cơn mê dài, cô tỉnh lại với một phần ký ức bị mất. Còn anh, dường như cũng lãng quên mọi chuyện, chỉ còn nhớ lời hứa sẽ cưới con gái nhà họ Tô. Và vì vậy, anh luôn tìm cách tiếp cận Tô Sam Sam.
Chính nhờ cảnh tượng bị đâm vừa rồi. giống hệt năm xưa. mà ký ức của anh bất ngờ trỗi dậy. Anh nhớ ra tất cả. Người con gái năm đó chính là Tô Tiểu Mãn. là cô, người anh từng gọi bằng cái tên trìu mến. Tiểu Mãn Mãn.
Nhưng cô lại khác. Ký ức của cô vẫn chưa hoàn toàn trở lại, trong mắt cô lúc này, anh vẫn là kẻ tàn ác đã khiến cô đau khổ. Cô gào lên:
“Anh câm miệng lại! Đừng gọi tôi bằng cái tên Tiểu Mãn Mãn nữa. Nghe thật kinh tởm!”
Bao năm qua anh đã lầm tưởng, đã yêu nhầm người. Nhưng ông trời lại trêu ngươi, khiến họ gặp lại. trong một hoàn cảnh trớ trêu đến vậy.
Anh khẽ cười nhạt:
“Tôi sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa, tuyệt đối không.”
Rồi anh ôm cô đứng dậy, quay sang lạnh lùng nói với mẹ mình:
Có thể bạn quan tâm
“Còn chưa ra tay sao?”
Giật mình như sực tỉnh, Đường phu nhân nhìn con trai rồi quay sang phía người nhà họ Tô, ánh mắt lạnh lùng, giọng vang lên dõng dạc:
“Săn bằng nhà họ Tô. Đầu hàng thì sống, chống lại thì chết. Ân oán giữa hai gia tộc, không ai được phép xen vào. Nếu dám nhúng tay. giết.”
Ông Tô đối diện, ánh mắt sắc như dao, không hề nao núng, gằn giọng ra lệnh:
“Đánh đến cùng. Kẻ nào bỏ chạy. giết.”
Ngay lập tức, hai bên lao vào như những con mãnh thú giận dữ, khí thế cuồn cuộn, rung chuyển cả một khu vực rộng lớn.
Trận hỗn chiến giữa hai gia tộc hàng đầu nổ ra, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp toàn cầu. Người dân hoảng loạn, người quay video, người bỏ chạy. Hai gia tộc còn lại trong tứ đại gia tộc không dám can thiệp, chỉ ngồi xem kịch, chờ thời cơ.
Mãn Mãn nhìn cảnh tượng trước mắt mà đau thắt ruột gan, hét lên trong tuyệt vọng:
“Dừng lại… Mau dừng lại đi! Cố Minh Thiên, anh phải hy sinh bao nhiêu người nữa mới chịu dừng lại?”
Vừa khóc vừa siết chặt cổ áo anh, nước mắt cô như mưa xối xả trên gương mặt giàn giụa.
“Chỉ cần có em, chết bao nhiêu người cũng đáng.”. Anh đáp, lạnh như băng, không chút cảm xúc. Trong mắt anh lúc này chẳng khác gì một ác quỷ đội lốt người.
Cô gào lên, ra sức đánh anh nhưng chỉ là vô vọng. Nhìn thấy ba mình cũng bị cuốn vào cuộc chiến, lòng cô càng đau hơn, bật khóc van xin:
“Dừng lại… Làm ơn dừng lại đi mà… Giữa hai chúng ta, đúng là thứ nghiệp duyên rồi…”
Anh vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cuộc chiến đẫm máu phía trước, bắt cô phải chứng kiến tất cả:
“Tiểu Mãn Mãn, em hãy nhìn cho kỹ. Không có gì là tôi không thể làm được. Từ ngày em hứa gả cho tôi, số phận em đã được định sẵn là thuộc về tôi.”
Cô bật khóc, giọng nghẹn lại:
“Đúng… tôi là của anh. Tôi là của mình anh. Anh muốn tôi lắm mà, phải không? Tôi về… tôi theo anh về. Chúng ta sẽ sống trong biệt thự, sinh con, nuôi con… Làm ơn, bảo bọn họ dừng lại đi.”
Thấy cô thay đổi thái độ, anh khẽ nở nụ cười:
“Nếu như em nói sớm hơn, thì chuyện này đã không xảy ra.”
“Là lỗi của tôi… Tôi xin lỗi… Anh muốn giam cầm tôi cũng được…”
Bất ngờ, cô liếc về phía ba mình. đúng lúc ông Tô bị một kẻ phía sau vung gậy đập mạnh vào gáy. Một tiếng “Bốp” vang lên, ông khựng lại, đứng bất động.
Cô như chết lặng. Cả người run bắn, mặt tái mét, hét lên trong tuyệt vọng:
“Ba ơi!


