Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 74
em gái!”
Bác sĩ Dương thấy tình hình không ổn, lập tức đứng dậy chắn trước mặt cô, gằn giọng nói. "Không cho phép ngươi làm hại Mãn Mãn."
Trần Đình bật cười điên dại, như đang chế nhạo đối phương. "Dựa vào mày sao?"
Dứt lời, hắn lao tới, vung gậy thẳng về phía bác sĩ Dương. Bác sĩ nhanh chóng giơ tay trái lên đỡ, một tiếng "rắc" vang lên như tiếng xương gãy.
Cô hoảng hốt đến tái mặt. "Bác sĩ Dương!"
Bác sĩ Dương vẫn cố gắng chớp lấy cơ hội, giằng co cây gậy với hắn, nhưng với chỉ một tay, sức lực chẳng thể nào chống lại. Chẳng mấy chốc, anh bị hất văng ra một bên. Tuy đã giật được cây gậy trong tay Trần Đình, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi.
"Đúng là không biết tự lượng sức mình."
Nói xong, hắn rút từ túi ra một khẩu súng, nở nụ cười giả tạo đến rợn người, nhìn cô chằm chằm. “Em gái à! Coi như giúp người anh này lần cuối đi.”
"Không! Đừng qua đây!"
Cô yếu ớt cố gắng lùi ra xa nhưng cơ thể không cho phép, liền bị hắn dễ dàng tóm gọn. Bác sĩ Dương hét lên. "Tránh xa cô ấy ra!"
Nhưng Trần Đình không quan tâm, kéo cô sát lại, dí súng vào thái dương cô, giọng lạnh lùng. "Gọi cho Cố Tổng của mày ngay, nếu không muốn nó chết."
"Được, tôi gọi… Đừng làm hại Mãn Mãn."
Vừa nói, bác sĩ Dương vừa run rẩy rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm số.
Tiếng chuông vừa vang lên, anh lập tức bắt máy.
"Cho mở camera phía sau, quay thẳng qua đây." Trần Đình ra lệnh.
Bác sĩ Dương không dám chống lại, làm theo ngay.
Trên màn hình, hình ảnh cô bị dí súng vào đầu khiến anh giật bắn mình, lập tức quát lớn. "Thả cô ấy ra ngay lập tức!"
Trần Đình chẳng những không sợ, còn bật cười khoái trá. "Muốn cứu cô ta thì chuyển nửa công ty cho tao. Tao sẽ thả người."
Anh nghiến răng, siết chặt điện thoại, giọng nói trầm xuống lạnh như băng. "Tên?"
Trần Đình bất ngờ khi anh đồng ý nhanh như vậy, thầm mừng trong lòng. Chỉ có Mãn Mãn là thấy thất vọng, ngoảnh mặt đi, ánh mắt chất đầy bất lực.
"Tao là Trần Đình. Nhớ ghi cho đúng tên, nhanh lên, chuyển nhượng đi. Nếu không muốn vợ mày và con mày chết tại đây."
Nghe đến cái tên Trần Đình, anh khựng lại một giây, giọng đột ngột trầm xuống. "Ngươi là Trần Đình?"
"Phải, là Trần Đình. Ghi cho đúng vào."
Khóe môi anh khẽ nhếch. "Ngươi là anh trai của Trần Mãn Mãn?"
"Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"
"Ngươi là người… đã hại chết Tô Sam Sam?"
Hắn thoáng chột dạ, nhận ra đã bị gài bẫy. Nhưng thay vì sợ hãi, hắn lại cười khẩy. "Đúng! Tao là kẻ ra tay giết nó. Nhưng mày có muốn biết ai là người gián tiếp gây ra cái chết đó không?"
Anh vừa định hỏi thì bỗng một giọng nói hoảng loạn chen vào. "Minh Thiên! Anh đang nói chuyện với ai vậy? Nãy giờ em gọi anh không nghe."
Tô Nhạc bước đến, hai tay đổ đầy mồ hôi, siết chặt lấy chiếc váy cưới, vẻ mặt hoảng loạn. Ả ta lo sợ Trần Đình sẽ nói ra hết sự thật. Nghe giọng Tô Nhạc, Trần Đình như được tiếp thêm hứng thú, liền lên tiếng:
"Đó đó! Mới nhắc đã thấy rồi!"
Anh trừng mắt nhìn về phía ả.
Có thể bạn quan tâm
Tô Nhạc giật mình, vội vàng thanh minh. "Minh Thiên! Anh đừng nghe hắn nói bậy. Em không có… Làm sao em có thể hại chết chị mình được chứ? Anh phải tin em, Minh Thiên!"
Vừa nói, ả vừa nắm lấy tay áo anh.
Sắc mặt anh lạnh băng. "Nãy giờ tôi chưa hề nói cô giết Tô Sam Sam."
Nghe xong, Tô Nhạc chết sững. Biết mình đã sập bẫy, lỡ miệng tự khai ra.
Nhưng ả vẫn không chịu buông xuôi, vội bật khóc, nước mắt giàn giụa. "Minh Thiên, em không có! Là hắn vu khống em!"
"Trần Đình là anh ruột cô. Hắn hại cô kiểu gì?"
Bị hỏi ngược, Tô Nhạc bối rối không biết đáp lại thế nào, trán túa mồ hôi, nói lắp bắp. "Em…"
"Người đâu, bắt cô ta lại."
Anh lạnh giọng ra lệnh. Đám vệ sĩ bên ngoài lập tức xông vào, không chút chần chừ khống chế Tô Nhạc.
"Minh Thiên! Anh làm gì vậy? Em đau!". Ả gào lên trong tuyệt vọng.
Cố Minh Thiên không đáp, chỉ nhìn Tô Nhạc bằng ánh mắt đầy chán ghét, sau đó quay lại nhìn vào màn hình điện thoại.
“Dùng cô ta để đổi lấy Mãn Mãn.”
“Cô ta chết thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ có một em gái xinh đẹp tên là Trần Mãn Mãn thôi.”
Nghe xong, anh càng thêm giận dữ. “Dám động vào dù chỉ một cọng tóc của cô ấy, thì chuẩn bị cho gia tộc Trần biến mất khỏi thế gian này đi. Muốn chết sao?”
Trần Đình không tỏ vẻ lo sợ gì, vẫn thản nhiên như thể sự sống chết của nhà họ Trần chẳng liên quan gì đến hắn.
“Mời, cứ thử đi. Nhưng tôi không chắc đứa nhỏ trong bụng cô ta sẽ ra sao đâu.”
Vừa nói, hắn vừa di chuyển khẩu súng xuống gần bụng cô. Trán cô toát đầy mồ hôi, ánh mắt đau đớn nhìn anh như cầu xin anh hãy cứu lấy đứa con.
Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một bóng người thấp thoáng đang trèo qua cửa sổ phía sau Trần Đình. Khi nhìn kỹ thì hóa ra là Lục Ân. Trong lòng anh bắt đầu dấy lên sự khó hiểu. “Lục Ân? Sao cậu ta lại biết nơi này?”
Thấy anh đã phát hiện mình, Lục Ân đưa tay ra ra hiệu, ngầm bảo anh hãy tiếp tục nói chuyện để phân tán sự chú ý của Trần Đình.
Là bạn thân lâu năm, chỉ cần liếc mắt cũng hiểu ý nhau. Anh lập tức phối hợp:
“Được. Tôi đồng ý. Chỉ cần ngươi không làm hại đến Mãn Mãn.”
Trần Đình bật cười đắc ý. “Tốt! Rất tốt! Mày yên tâm, tao sẽ giữ lời hứa.”
Lục Ân nín thở, bước đi nhẹ nhàng tiến sát đến chỗ Trần Đình. Một tiếng động nhỏ vang lên khiến hắn cảnh giác quay đầu lại, thì cũng đúng lúc Lục Ân lao vào.
Bị tấn công bất ngờ, Trần Đình vô tình đẩy Mãn Mãn ngã mạnh xuống giường.
Hắn rút súng định bắn Lục Ân, nhưng may mắn Lục Ân nhanh tay hất khẩu súng rơi xuống đất. Hai người lập tức giằng co quyết liệt để giành lại khẩu súng.
Mãn Mãn ngã xuống sàn, tay ôm bụng đau đớn quằn quại. Bác sĩ Dương thấy vậy vội buông điện thoại chạy đến bên cô. Trong điện thoại, tiếng anh vẫn vang lên đầy lo lắng. “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn…”
Không có hồi âm. Nhớ lại cảnh tượng cô bị Trần Đình đẩy ngã, anh siết chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu như máu. “Thằng khốn…”
Anh định chạy đi cứu cô thì bất ngờ bị Tô Nhạc thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, lao tới ôm lấy anh, vừa khóc vừa cầu xin:
“Minh Thiên!



