Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 58
Anh gầm lên giận dữ. Đôi mắt đỏ ngầu, khiến người đi đường cũng giật mình quay lại nhìn.
Nhưng cô không nao núng. Cô không còn là kẻ yếu đuối, oán hận đã cho cô sức mạnh. Bên anh, cô chỉ có mất mát và đau khổ. Cô không cho phép mình bước lại vết xe đổ.
Một tay cô đặt lên ngực, giọng kiên quyết. “Con tôi, tôi sẽ tự nuôi.”
“Tôi cho phép em quyết định điều đó chưa? Em là vợ tôi, đứa bé cũng là con tôi.”
“Con anh? Vậy chắc anh quên rồi, lúc ở trên xe, chính miệng anh nói. mất rồi thì mất thêm một đứa nữa cũng chẳng sao. Cứ coi như anh chưa từng có nó đi, và đừng bám theo tôi nữa.”
Dứt lời, cô lùi xe lăn lại, định rời đi.
Nhưng chưa kịp đi, đã bị anh kéo lại:
“Tôi cho phép em đi chưa? Theo tôi về, tôi muốn em ở cạnh tôi cả đời. Em chỉ có thể là người phụ nữ của Cố Minh Thiên.”
Cô quay đầu, hét lên. “Đồ điên! Mau buông ra!”
Cô kéo bánh xe, anh ghì lại, cả hai giằng co. Đúng lúc ấy, anh buông một câu khiến cô đứng lặng tại chỗ:
“Nếu em không ngoan ngoãn theo tôi về, tôi không chắc hai đứa nhỏ trong bụng em sẽ an toàn.”
“Anh… sao anh có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy?”
Cô nhìn anh, ánh mắt ngập tràn phẫn uất.
Anh cũng không muốn nói như vậy, nhưng cô quá cứng đầu. Anh đành dùng cách duy nhất khiến cô sợ.
Dù ngoài mặt tàn nhẫn, trong lòng anh đang rỉ máu. Anh yêu cô, yêu cả hai đứa con. Nhưng nếu không giữ được cô bên cạnh, anh thà làm kẻ ác.
“Mãn Mãn, tôi chỉ muốn được ở bên em… tôi không hại con đâu.”
Anh lạnh lùng nói tiếp:
“Em có hai lựa chọn. một là ngoan ngoãn theo tôi về, hai là…”
Chưa dứt câu, nhưng ánh mắt sắc lạnh kia đủ khiến cô rùng mình. Cô cúi đầu, im lặng.
Anh thấy biểu cảm lạ lùng ấy, bèn ngồi xuống trước mặt cô. Đôi mắt anh dịu lại, như muốn ôm cô vào lòng.
Bỗng, giọng cô nghẹn ngào:
“Vốn là sinh đôi… nhưng vụ tai nạn đó đã khiến một đứa vĩnh viễn ra đi. Giờ chỉ còn một. Anh hài lòng chưa?”
Dương đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
Anh cau mày, không tin vào tai mình. “Em hận tôi đến mức phải bịa chuyện con chúng ta đã mất sao?”
“Cố Minh Thiên, tôi chẳng cần phải nói dối anh. Tôi cảnh cáo, từ nay anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, anh sẽ phải trả giá.”
Anh giận dữ, giọng lạnh lùng. “Em đừng quên chúng ta từng ký giao ước sinh con. Đứa bé này, tôi cần. Và em… tôi cũng cần.”
Vừa dứt lời, không để cô kịp phản ứng, anh liền bế cô lên khỏi xe lăn, mặc cho những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía họ vì quá đỗi bất ngờ.
Mãn Mãn chống cự quyết liệt. “Không! Buông tôi ra! Có ai không? Cứu tôi với!”
Nhưng chưa kịp dứt lời, anh đã bịt chặt miệng cô, thấp giọng cảnh cáo. “Em mà còn kêu nữa, tôi sẽ thả em xuống đấy.”
Có thể bạn quan tâm
Cô im bặt. Vì đứa bé, cô không dám liều lĩnh.
Một người đi đường nghi ngờ, tiến lại gần. “Cho hỏi, cậu là gì của cô gái này?”
Anh bình thản đáp. “Tôi là chồng cô ấy. Vợ tôi đang mang thai và mắc chứng đãng trí. Xin lỗi vì làm phiền mọi người.”
Người đó quan sát cô, thấy cô giãy giụa nhưng không rõ tình huống, tiếp tục hỏi. “Cậu có thể chứng minh không?”
Anh lập tức rút ra một cuốn sổ, bìa đỏ ghi rõ “Giấy đăng ký kết hôn”. Người kia mở xem, đối chiếu kỹ hai người rồi cười gượng, ngượng ngùng trả lại. “Xin lỗi đã hiểu lầm.”
Anh lạnh nhạt đáp. “Không sao.”
Mãn Mãn rơi vào bất lực. Người duy nhất cô có thể trông đợi lúc này là Liliana. Nhưng tại sao lâu như vậy vẫn chưa quay lại? Chẳng phải chỉ vào lấy vài bộ quần áo sao?
Anh quay sang cô, dịu giọng đến lạnh cả sống lưng. “Nào, chúng ta về nhà thôi.”
Mặt cô tái mét, lạnh lùng nói. “Thả tôi xuống, nếu không, anh sẽ hối hận.”
Anh không mảy may sợ hãi, ngược lại còn nhẹ giọng. “Chỉ cần được ở bên em và con, dù có chết tôi cũng cam lòng.”
Cô gằn giọng. “Vậy thì đi chết đi. Tôi sẽ mở tiệc ăn mừng bảy ngày bảy đêm, mời cả thế giới nâng ly chúc mừng ngày anh được Hắc Bạch Vô Thường rước xuống địa ngục.”
Lời cô cay nghiệt, không chút do dự, như bao nỗi oán giận chất chứa bấy lâu nay được tuôn ra.
“Em muốn tôi chết đến vậy sao?” anh hỏi.
“Anh điếc à? Nãy giờ tôi nói chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?”
“Xin lỗi, tôi tưởng là mèo hoang kêu.”
“Đừng có mặt dày như vậy! Mau thả tôi ra! Đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa!”
Cô tức tối, cào mạnh vào mu bàn tay anh khiến rớm máu, nhưng anh vẫn không buông. Anh nhất định phải đưa cô về.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi thì một lưỡi dao sắc bén kề sát vai anh, chỉ cách cổ vài milimet. Một luồng sát khí lạnh đến rợn người lan tỏa phía sau anh.
“Thả tiểu thư nhà tôi xuống.”. Liliana lạnh giọng.
Mãn Mãn mừng rỡ, ánh mắt sáng lên. “Liliana! Cuối cùng cô cũng quay lại.”
Cố Minh Thiên không hề nao núng, vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, thản nhiên nói. “Quả nhiên là nuôi ong tay áo. Ai là tiểu thư nhà các người? Cô ấy là vợ tôi.”
Ánh mắt anh sắc lạnh, đầy chiếm hữu. Anh không cho phép bất kỳ ai cướp đi vợ và con của mình thêm lần nào nữa.
Liliana không lay chuyển, giữ chặt con dao, chậm rãi áp sát lưng anh để tránh gây chú ý, sát khí không hề suy giảm. Ghé tai anh, cô hạ giọng nhưng lạnh như băng:
“Cố Tổng, chẳng lẽ… anh muốn công khai đối đầu với Tô gia sao?”
Anh nhướng mày khi nghe nhắc đến Tô gia, càng khó hiểu hơn khi đáp lại:
“Ngươi là người của Tô gia? Mãn Mãn thì liên quan gì đến các ngươi?”
“Đó là nhị tiểu thư nhà chúng tôi. Tô. Tiểu. Mãn.”