Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 67
Nhiên hốt hoảng lao đến bên cô.
Bác sĩ Dương lập tức quát lớn. “Đưa cô ấy vào phòng riêng, chuẩn bị sinh mổ! Nhanh!”
Không có thời gian để thắc mắc, Nhiên và Viêm Nghị vội chạy đi chuẩn bị dụng cụ cần thiết. Bác sĩ Dương bế cô lên, nhanh chóng bước theo sau, vừa đi vừa động viên. “Mãn Mãn, cô phải cố gắng, tuyệt đối không được bỏ cuộc!”
Lúc này, chỉ còn Lục Ân ở lại trong phòng. Sau khi trói chặt Trần Đình, cất khẩu súng vào nơi an toàn, anh bước đến bên con mèo đang hấp hối. Ánh mắt Lục Ân dịu xuống, cúi đầu nói khẽ. “Em đã làm rất tốt. Hãy yên tâm ra đi. Còn lại, cứ giao cho bọn anh, Du Ẩn.”
Dường như nghe được lời ấy, con mèo cũng yên lòng. Nó khép mắt lại, rời đi trong yên bình.
Mãn Mãn được đưa vào phòng sinh. Cô nằm trên bàn như một con cá nằm trên thớt, bất lực và hoảng sợ. Nước mắt chảy dài trên gương mặt, nỗi sợ không chỉ là nỗi đau thể xác, mà là nỗi sợ mất con. điều đáng sợ nhất.
Tất cả đều đứng bên ngoài, chỉ có Nhiên ở lại phụ bác sĩ hỗ trợ trong lúc cấp bách.
Sau khi mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và gây mê, bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ. Bất ngờ, cô đưa tay nắm chặt tay bác sĩ Dương, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
“Mãn Mãn, tôi không nghe rõ…”
Anh ghé sát tai vào môi cô. Nghe xong, ánh mắt anh thoáng kinh ngạc, không thốt nên lời. Anh định từ chối, nhưng rồi nghĩ đến những khổ đau mà cô đã trải qua, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Một tiếng trôi qua… rồi hai tiếng… ba tiếng…
Cuối cùng, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.
“Ra rồi.”
Cố Minh Thiên sốt ruột đứng chờ bên ngoài nãy giờ, vừa thấy bác sĩ bước ra, anh lập tức tiến tới hỏi dồn. “Tiểu Mãn, cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ Dương không trả lời, ánh mắt u buồn trĩu xuống, lặng lẽ lắc đầu.
Theo sau là Nhiên, tay ôm một đứa bé sơ sinh, nước mắt lặng lẽ rơi, không thốt nên lời.
Như hiểu ra điều gì đó, anh không hỏi thêm nữa, chạy thẳng vào bên trong. Trước mắt là cơ thể cô nằm bất động trên bàn, phủ một tấm vải trắng. Anh run rẩy đưa tay lên, chậm rãi vén tấm khăn ấy ra.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, gương mặt gầy gò, tái nhợt đến đáng thương. Giọng anh nghẹn ngào, như đang cầu xin. “Tiểu Mãn… Em đừng dọa tôi, em chỉ đang ngủ thôi đúng không? Con của chúng ta ra đời rồi mà…”
Đáp lại anh chỉ là một khoảng lặng đến tê dại.
Bước chân anh chậm rãi tiến gần, sống mũi cay xè, hai hàng nước mắt không ngăn được mà rơi xuống. Giờ đây, anh không còn là tổng tài kiêu ngạo, tàn nhẫn nữa, mà chỉ là một người đàn ông đang tuyệt vọng đến tận cùng.
“Tiểu Mãn… em có nghe tôi nói không? Mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa…”
Anh ôm lấy thân thể lạnh giá ấy vào lòng, bật khóc nghẹn ngào. Giọng anh khàn đặc, từng từ như xé rách tâm can. “Tiểu Mãn, em vẫn còn giận tôi đúng không… Nếu vậy thì… Chúng ta không yêu nhau nữa được không?.. Không yêu nữa…”
Lời nói run rẩy, nghẹn trong tiếng nức nở, mang theo sự day dứt đến cùng cực. Anh ôm cô vào lòng như một kẻ mất hết lý trí, không ngừng lặp đi lặp lại, không chịu chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Anh không thể tin cô đã ra đi. Cảnh tượng đó khiến ai chứng kiến cũng phải chua xót, nghẹn ngào.
“Tiểu Mãn… anh xin lỗi… Xin em đừng bỏ anh và con…”
Rồi anh khóc òa lên như một đứa trẻ. Cảm giác mất đi người mình yêu thương, đau đến tột cùng, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cái chết. Đó là thứ cảm giác mà trước kia cô từng nếm trải khi lần lượt mất đi người thân dưới tay anh. Giờ đây, anh phải trả giá cho tất cả.
Đây chính là báo ứng.
Giữa hai con người từng yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm, giờ chỉ còn lại khoảng trống sâu hoắm. Kiếp trước nếu từng ước nguyện được gặp lại, thì kiếp này coi như đã thành toàn. Hai chữ “vợ chồng” rốt cuộc vẫn không thể thành duyên.
Một tuần sau.
Sau khi tang lễ của cô kết thúc, anh tự giam mình trong phòng cùng đứa con trai sinh non đang được nuôi trong lồng kính. Không giữ lại bất kỳ kỷ vật nào, thậm chí không còn một tấm ảnh của cô.
Anh lấy ra tấm hình của Tô Sam Sam, nhưng giờ đây cảm xúc đã khác.
Trong trái tim anh giờ chỉ còn hình bóng của Mãn Mãn. Đến khi mất rồi, người ta mới biết trân trọng. Anh rút bật lửa, đốt tấm ảnh kia, nhìn nó cháy thành tro bụi.
Khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhạt. “Tiểu Mãn, anh sai rồi… Anh thật sự rất nhớ em…”
Anh lặp đi lặp lại câu nói đó như một lời sám hối. Ý nghĩ tiêu cực dần len lỏi, chiếm lấy lý trí. Tiểu Mãn… cho anh theo em…
Có thể bạn quan tâm
Nước mắt rơi dài trên gò má. Anh lấy ra khẩu súng đã chuẩn bị sẵn, từ từ đưa lên trước ngực.
Một tiếng “Đoàng” vang lên…
Tất cả đều nghe thấy tiếng súng, đứa trẻ lập tức khóc thét lên. Mọi người vội vã chạy lên, phá cửa xông vào thì kinh hoàng phát hiện máu đã nhuộm đỏ cả trước ngực anh. Quản gia trợn tròn mắt, hoảng loạn hét lớn:
“Cố Tổng!”
Anh đã tự tay chấm dứt cuộc đời mình, để lại đứa con mới lọt lòng không cha, không mẹ.
Bốn năm sau.
Tại một nghĩa trang mới.
“Bắp Cải Nhỏ, đi chậm thôi con, coi chừng té đó!”
Nghe Mami nhắc nhở, cô bé vui vẻ chạy lại, nắm chặt lấy tay mẹ.
“Mami ơi, xong ở đây rồi mình đi đâu nữa?”
Bắp Cải Nhỏ. tên thân mật của bé gái Tô Tương, là con của Mãn Mãn và Cố Minh Thiên.
“Chúng ta sẽ đến bệnh viện chỗ chú Dượng, thăm một người bạn của Mami, tên là Tiểu Linh. Cô ấy đang bị bệnh nặng, là người đã giúp đỡ Mami rất nhiều lúc còn nằm viện. Sau đó, mẹ con mình sẽ về nhà bà ngoại, làm bánh bắp cải cho con ăn, được không?”
“Dạ! Bắp Cải Nhỏ thích ăn bánh bắp cải lắm ạ!”. cô bé đáp, giọng lanh lảnh đầy phấn khích.
Hai mẹ con tay trong tay rời khỏi nghĩa trang. Nhưng duyên phận lại một lần nữa âm thầm sắp đặt. Họ đi ngang qua người giữ đứa con trai đã giao lại cho nhà họ Cố năm đó.
Ông quản gia đang bế một bé trai trên tay, bước chậm rãi vào nghĩa trang. Khi đi ngang qua, ông không hề hay biết điều gì, chỉ có cậu bé trong khoảnh khắc bỗng quay đầu lại, như cảm nhận được điều gì thân thuộc.
“Cậu chủ, có chuyện gì sao?”. ông quản gia khẽ hỏi.
Cậu bé không trả lời, chỉ lắc đầu rồi quay mặt đi.
Bé trai ấy tên là A Ly, từ nhỏ đã trầm tính, ít nói. Gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tim bẩm sinh, phải chờ vài năm nữa mới có thể làm phẫu thuật. Mái tóc đen nhánh, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc. hệt như bản sao thu nhỏ của Cố Minh Thiên.
Hôm nay là ngày giỗ Cố Minh Thiên. anh đã rời khỏi thế gian này được bốn năm.
Bốn năm trước, trước khi ca phẫu thuật diễn ra, Mãn Mãn đã nói với bác sĩ Dương:
“Nếu tôi còn sống, xin hãy giúp tôi rời khỏi nơi này. Nếu hai đứa trẻ đều an toàn chào đời, hãy nói với anh ấy rằng một đứa đã mất. Tôi không muốn con gái tôi giống tôi… Một mình tôi chịu đủ rồi.”
Vì vậy, bác sĩ Dương đã tiêm cho cô một loại thuốc khiến cô rơi vào trạng thái giả chết, nhằm đánh lừa mọi người. Bé gái thì được âm thầm đưa đi. Không ngờ Cố Minh Thiên vì quá yêu cô mà sau khi tưởng cô đã ra đi mãi mãi… anh đã chọn cách tự kết liễu đời mình.
Tô Nhạc thì bị bán hết lần này đến lần khác, trở thành món đồ bị hành hạ bởi những kẻ có tiền, sống cuộc đời u tối, tủi nhục, bị coi rẻ và chẳng khác nào món hàng qua tay.
Trần Đình thì bị bắt giam, chịu án tù chung thân vì tội danh giết người. Trong tù, hắn liên tục bị bạn tù đánh đập, sống trong cảnh bị hành hạ từng ngày.
“Lũ khốn, tụi bay chờ đấy. Tao có người bên ngoài bảo lãnh. Một ngày nào đó ra được, tao sẽ bắt tụi bay trả giá.”
Hôm ấy là ngày tập huấn ngoài trời. Trần Đình, thân thể bầm dập, vừa bước ra ngoài thì ống ngắm của một khẩu súng bắn tỉa đã nhắm thẳng vào thái dương hắn.
Đoàng!
Hắn ngã gục xuống đất, chết ngay tại chỗ, không kịp nhắm mắt.
Liliana thu lại khẩu súng, cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết, rồi nhảy lên chiếc mô tô phóng đi như một cơn gió. Năm xưa, Liliana đã kịp thời trốn thoát và đưa bà Tô đi lánh nạn nên mới sống sót.
Khóe môi cô khẽ cong lên, thì thầm:
“Sam Sam tiểu thư… giờ người có thể an nghỉ rồi.”