Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 5
Anh lập tức đứng dậy bước đến, giữ lấy tay cô.
"Em đang cười nhạo tôi à?"
"Tôi... không có. Tôi nào dám chứ. Tôi đâu có nghe thấy gì cả."
"Chẳng lẽ tôi thế nào... em lại không rõ?"
Giọng anh lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao. Tử Lạp nuốt nước bọt, lùi lại theo phản xạ. Cô đâu làm gì sai? Chỉ là nghe thấy người phụ nữ kia mắng Lâm Sâm thì thấy buồn cười một chút thôi. Không lẽ anh ta giận cá chém thớt?
"Tôi... tôi không biết gì cả. Ngài Lâm, làm ơn buông tay tôi ra."
"Ồ? Vậy thì... theo tôi về nhà."
"Lâm... Lâm Tổng!"
"Cút."
Lâm Sâm tối sầm mặt, ánh mắt sắc như dao, lửa giận ngùn ngụt. Anh nghiến răng ken két, trừng mắt quát cậu trợ lý.
Trợ lý giật mình, sững người đứng yên bất động, chẳng dám nhúc nhích hay thốt thêm lời nào. Mới vài phút trước, Lâm Sâm còn bình thường, giờ đột nhiên nổi giận khiến ai cũng bối rối.
Tử Lạp cau mày, đúng là đồ khó ưa, tính khí lúc nóng lúc lạnh. Cô hất tay anh ra, kiêu hãnh lên tiếng:
"Tôi không muốn về nhà."
"Tôi đã xin phép phu nhân cho mình ra ngoài, và mẹ anh cũng đã đồng ý rồi."
"Thức ăn tôi để trên bàn, anh tranh thủ ăn đi."
Giọng cô hạ thấp nhưng dứt khoát. Nói xong, Tử Lạp quay lưng rời đi, theo phép lịch sự vẫn cúi đầu chào cậu Trục – trợ lý của Lâm Sâm – trước khi ra khỏi phòng.
Trục Lưu im lặng, thấy Tử Lạp đã đi khuất, định rời đi thì Lâm Sâm gọi lại.
"Vừa rồi có chuyện gì?"
Trục Lưu lập tức đứng nghiêm chỉnh, đáp lời:
"Dạ, đối tác muốn mời Lâm Tổng dùng bữa tối. Nếu anh bận, tôi sẽ báo hủy."
"Không cần. Cứ sắp xếp, tôi sẽ đến."
Lâm Sâm thở sâu, đút tay vào túi quần, chậm rãi bước lại bàn làm việc. Trục Lưu gật đầu, lặng lẽ lui ra, nhẹ nhàng khép cửa.
Buổi tối
Tử Lạp cùng bạn có mặt tại một nhà hàng. Hôm nay người bạn cô đi xem mắt, vì quá hồi hộp nên rủ cô đi cùng cho đỡ ngại.
Trùng hợp, người đàn ông tên Nhạc Ân cũng dẫn bạn theo. Hai bên đều có chút lúng túng, khiến Tử Lạp cảm thấy hơi ngột ngạt.
Cô để ý thấy người đàn ông đi cùng cứ chăm chú nhìn mình, khiến cô khó chịu. Không phải anh ta là người đi xem mặt sao?
Tử Lạp nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ, lấy cớ đi vệ sinh để tránh không khí ngượng ngùng.
Không ngờ khi bước ra, cô vô tình chạm mặt Lâm Sâm. Cô hốt hoảng, định quay đi né tránh nhưng không kịp.
"Ăn mặc kiểu này... là đi đâu đấy?"
"Anh Lâm, không phải sáng nay tôi đã nói là đi gặp bạn rồi sao?"
"Anh có thể làm như không quen biết tôi được không?"
"Gặp ai?"
Tử Lạp cúi đầu. Đây là chuyện riêng của cô, có cần thiết phải báo cáo không? Từ khi nào mà anh ta lại tò mò như vậy? Lâm Sâm nhíu mày khi thấy cô lúng túng không trả lời.
Ăn mặc kiểu này, rõ ràng là đi gặp đàn ông. Anh phải ngăn chặn kịp thời trước khi tự biến mình thành trò hề.
"Về. Về nhà ngay lập tức."
Lâm Sâm kéo tay cô. Bất ngờ một người đàn ông chạy tới, ra sức bảo vệ Tử Lạp. là người bạn của Nhạc Ân trong buổi xem mắt.
"Giữa chốn đông người mà anh dám cư xử thế này với một cô gái? Có xứng là đàn ông không?"
Mẹ nó! Tên này ở đâu chui ra mà dám ôm eo Tử Lạp? Gân xanh nổi rõ trên trán Lâm Sâm.
"Tử Lạp, em còn không mau bước qua đây? Đứng đó để nó ôm có vui không?"
Có thể bạn quan tâm
"Thằng kia, vợ tao mày định làm gì đấy hả?"
"Vợ..."
"Tử Lạp! Qua đây cho tôi!"
Tử Lạp cắn môi, cúi đầu, lặng lẽ bước về phía Lâm Sâm, không nói lời nào với người đàn ông kia. Lâm Sâm mặt mày đen kịt, nắm chặt tay cô kéo ra khỏi nhà hàng. Bữa tối với đối tác, anh lập tức gọi trợ lý hủy bỏ.
Người đàn ông kia chỉ biết đứng ngơ ngác, há hốc miệng nhìn theo.
Lâm Sâm hầm hầm ra xe. Tử Lạp cảm thấy bầu không khí ngột ngạt nên không dám lên tiếng. Cô lặng lẽ bỏ mặc người bạn thân ở lại trong nhà hàng.
Trên đường về
Trong xe, bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở. Tử Lạp bẽn lẽn liếc nhìn Lâm Sâm. thà anh nói gì còn đỡ sợ, chứ im lặng thế này...
Cô mím môi, không dám cử động.
Về đến biệt thự, Lâm Sâm thả cô xuống rồi lái xe rời đi. Tử Lạp ngoái lại nhìn theo, cũng không rõ anh đi đâu. Cô chỉ thở dài, chầm chậm bước vào nhà.
Tại một quán rượu
"Hôm nay tự dưng rủ tôi đi uống rượu, cậu có chuyện gì à?"
Mặc kệ lời Lưu Hải Huy hỏi, Lâm Sâm cứ thế lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác.
Thấy anh không nói gì, Hải Huy nhấp một ngụm rượu, đảo mắt một vòng, liền phát hiện một cô gái nóng bỏng ngồi cách đó không xa.
Hải Huy nhếch môi cười gian, lấy ra một gói nhỏ từ túi, lén bỏ vào ly rượu rồi chậm rãi đứng dậy, định tiến đến làm quen.
Nhưng chưa kịp hành động, Lâm Sâm. đầu óc mơ màng. đã với tay chộp lấy ly rượu đó, uống cạn trong một hơi.
Hải Huy trố mắt, bối rối:
"Này... này! Ly rượu đó... có..."
"Có gì?"
"Có... có thuốc..."
"Thuốc?! Hải Huy, cậu đang đùa tôi đấy à?"
"Đùa cái gì! Rõ ràng ly đó là của tôi! Là cậu giật lấy! Giờ lại trách ngược?"
Hải Huy tức đến nghẹn lời, Lâm Sâm nhíu mày. sao lại đen đủi như vậy? Lại trúng thuốc, mà lần này là do người thân gây ra.
"Chết tiệt..."
Lâm Sâm lầm bầm chửi thề, vẻ mặt khó chịu, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế. Anh cần về nhà trước khi cơn nóng trong người bùng lên đốt cháy lý trí.
Hải Huy thấy bạn mình loạng choạng bước đi liền ngăn lại, lo lắng hỏi:
"Này? Cậu định đi đâu thế? Trúng thuốc rồi à? Để tôi gọi một người giúp cậu giải tỏa nhé?"
"Tôi chỉ quen ăn cơm nhà, mấy món bên ngoài... cậu giữ mà dùng."
Nói rồi, Lâm Sâm hít một hơi thật sâu, kéo lại chiếc áo khoác xộc xệch, rảo bước ra khỏi cửa lớn. Hải Huy nheo mắt nhìn theo, lắc đầu tiếc rẻ. Ly rượu đáng ra là của anh, ai ngờ bị bạn thân giật mất, giờ thì...
Anh cũng chẳng còn tâm trạng, vội chạy theo.
"Thôi để tôi đưa cậu về."
Trên đường về
Thuốc phát tác khiến Lâm Sâm quằn quại trong xe, khó chịu đến cực điểm. Anh tháo từng nút áo, gương mặt đỏ bừng. Hải Huy hoảng hốt, trợn tròn mắt:
"Ơ... cậu đừng có mà làm liều nhé. Tôi không giúp cậu mấy chuyện này đâu!"
"Đừng cởi nữa! Sắp về đến nhà rồi đấy, đại ca à!"
"Cậu đã cho vào bao nhiêu đấy?"
"Gì cơ? À...



