Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 15
vợ của ba Uyển Uyển không nói sai... thì đúng là anh ấy."
Lam Tịnh Diễm đáp, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Dì Hồng dừng hẳn tay, nghiêm túc hỏi:
"Con chắc chắn không?"
"Con chắc chắn."
Lam Tịnh Diễm khẽ gật đầu.
"Vậy con xác định bằng cách nào?"
Ánh mắt Dì Hồng sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can cô.
"Con đã hỏi anh ấy rất nhiều chuyện."
Dì Hồng nheo mắt:
"Không phải con trực tiếp hỏi cậu ta có từng thuê người mang thai hộ chứ?"
Lam Tịnh Diễm đỏ mặt, xua tay lia lịa:
"Con không ngốc tới mức tự khai đâu!"
"Vậy con muốn làm gì?
Muốn đem Uyển Uyển trả lại cho anh ta sao?"
"Không!"
Cô kiên quyết lắc đầu.
"Vậy tốt nhất con hãy xem như chưa từng gặp cậu ta.
Đừng có nhìn qua nhìn lại, đừng có liếc mắt đưa tình."
Dì Hồng hừ một tiếng.
"Thành thật mà nói, bài đàn cuối cùng của con... có phải đàn vì cậu ta không?"
Lam Tịnh Diễm vội cúi đầu, mặt đỏ ửng như bị vạch trần.
Dáng vẻ luống cuống ấy chẳng khác gì một đứa trẻ.
Dì Hồng nghiêng người tới gần, giọng nói trầm thấp:
"Con thành thật nói cho ta biết.
Có phải lần mang thai hộ đó... là lần đầu tiên của con?"
Lần đầu tiên?
Mặt Lam Tịnh Diễm đỏ bừng.
"Phải... là lần đầu tiên."
Cô lí nhí thừa nhận.
Dì Hồng thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Lần đầu tiên của một người phụ nữ rất quý giá, nhất là con, tính tình lại cố chấp.
Ta đoán, hôm đó, cậu ta đối xử với con rất dịu dàng đúng không?
Cho nên con mới khó quên như vậy."
Lam Tịnh Diễm im lặng.
Sự im lặng ấy. đã trả lời thay cô.
Cô xấu hổ cúi đầu thấp đến mức tưởng như có thể chạm ngực, hai tay xoắn chặt gấu áo, giống hệt một đứa bé bị bắt quả tang.
Dì Hồng khẽ cười, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia thương tiếc.
"Ta cũng thấy... Cậu ta nhìn con bằng ánh mắt rất khác biệt.
Chỉ tiếc là, cậu ta đã có gia đình rồi.
Nếu không, biết đâu hai đứa còn có thể..."
Bà bỏ lửng câu nói, nặng nề thở dài.
Chuyện đời, có những việc biết rõ là không thể, nhưng trong lòng vẫn dấy lên hy vọng mong manh.
Bà tiếp tục bận rộn với sổ sách, một lát sau lại ngẩng lên:
"Tịnh Diễm, ba ngày nữa, bọn họ sẽ đặt chỗ ở đây lần nữa.
Con suy nghĩ kỹ đi. về chuyện Uyển Uyển."
"Con tuyệt đối sẽ không buông Uyển Uyển."
Lam Tịnh Diễm ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
Dì Hồng gật đầu hài lòng:
Có thể bạn quan tâm
"Vậy thì tốt.
Ta cũng không hy vọng con đi Canada kết hôn với cái tên khốn đó."
Bà ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói thêm:
"Con còn trẻ, lại xinh đẹp.
Phải nghĩ cho tương lai của Uyển Uyển.
Tìm một người đàn ông thật lòng thương yêu con và bé,
Chấp nhận làm ba của Uyển Uyển.
Đừng để bé phải lớn lên ở nơi như thế này."
Giọng bà trầm xuống, ẩn chứa nỗi xót xa:
"Con đừng tưởng ta không biết.
Uyển Uyển đã chịu không ít lời châm chọc, khinh miệt từ những người đàn bà tự cho mình thanh cao ngoài kia."
Lam Tịnh Diễm biết rất rõ, Dì Hồng thương cô, tất cả những gì bà làm đều là vì cô.
Có lẽ... cô nên nghe lời bà.
"Dì Hồng, để con giúp dì tính sổ nhé, dì làm việc khác đi?"
Lam Tịnh Diễm dịu dàng đề nghị.
"Không cần, mau đi xem Uyển Uyển đi."
Dì Hồng khoát tay.
Lam Tịnh Diễm ngoan ngoãn xoay người, bước đi.
Nhưng trong lòng, trái tim cô vẫn đang nhảy loạn vì Vi Duy Phong.
Loại cảm giác này.
Hồi còn ở bên Hứa Minh Kỳ, cô chưa từng có.
Cô chợt nhớ...
Ngày trước đã hứa với Uyển Uyển. sẽ cho bé được nhìn thấy ba ruột của mình.
Nhưng...
Giờ cô không biết nên vui hay nên sợ.
Nếu Vi Duy Phong phát hiện ra thân phận của Uyển Uyển,
Nếu anh giành quyền nuôi bé...
Cô phải làm sao đây?
Ba ngày sau.
Nhóm viện trưởng các bệnh viện tham gia hội nghị y học lại tụ họp tại quán bar Piano.
Viện trưởng Tiêu là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc:
"Bà chủ Thúy, chẳng phải bà nói tối nay cô Lam biểu diễn sao?
Sao giờ vẫn chưa thấy đâu?"
Dì Hồng đang định mở miệng giải thích, thì bàn bên cạnh cũng ồn ào la ó:
"Chẳng phải dán lịch ngoài kia có tên cô Lam sao?
Gạt người à?"
Dì Hồng vội vàng xua tay xin lỗi:
"Xin lỗi mọi người.
Cô Lam hôm nay không khỏe, không thể biểu diễn được.
Tôi xin bồi thường mỗi bàn một chai rượu, coi như lời xin lỗi."
Khi từng chai rượu được mang lên, không khí ồn ào dần lắng xuống.
Viện trưởng Tiêu lại hỏi:
"Bà chủ Thúy, cô Lam bị sao vậy?"
Dì Hồng liếc nhìn Vi Duy Phong, rồi mới chậm rãi nói:
"Thật ra...
Không phải cô ấy không khỏe.
Là con gái cô ấy.



