Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 31
Chỉ cần cậu cần, cô ấy sẵn lòng làm tất cả."
Vi Duy Phong vẫn không nói, nhưng tay siết lại thành quyền.
"Duy Phong, cậu còn yêu cô ấy, đúng không?" Vi Khải Phong hỏi thẳng.
Một lúc sau, Vi Duy Phong mới đứng dậy, ánh mắt phức tạp: "Vậy hôm nay, em muốn xem cô ấy có thể hy sinh những gì."
Nói xong, anh sải bước rời khỏi thư phòng, đi thẳng lên lầu hai, tới phòng Lam Tịnh Diễm.
Lam Tịnh Diễm đang ngồi thu mình bên cửa sổ. Vừa thấy anh, cô lập tức đứng bật dậy, chạy nhào vào lòng anh, nghẹn ngào gọi: "Duy Phong!"
Vi Duy Phong yên lặng nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng nhưng trong lòng lại như có lửa thiêu đốt. Anh sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên nếm trải hương vị tình yêu cũng là lần đầu tiên nếm trải nỗi đau thất tình cay đắng. Cảm giác bị lừa dối khiến anh tức giận đến mức sáng nay khi chỉ đạo học sinh thực hiện giải phẫu, anh suýt chút nữa đã gây ra tai nạn lớn vì mất kiểm soát.
Lam Tịnh Diễm hoảng sợ nhìn anh, nhanh chóng lấy chi phiếu ra, nhét vào tay anh, nghẹn ngào: "Duy Phong, xin hãy tin em, em yêu anh. Em trả lại anh chi phiếu này, em sẽ không dùng Uyển Uyển để đổi lấy tiền."
Vi Duy Phong lạnh lùng nhìn tờ chi phiếu trong tay, giọng anh khàn khàn nhưng sắc bén như dao cắt: "Cô từng nói tình nguyện vì tôi hy sinh bất cứ điều gì, chỉ cần tôi cần cô. Có đúng không?"
Lam Tịnh Diễm gật đầu mạnh mẽ, không hề do dự.
Vi Duy Phong cúi đầu nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp: "Vậy thì tôi muốn cô ngay lập tức chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với vị hôn phu cũ."
"Em đồng ý," Lam Tịnh Diễm đáp chắc chắn, ánh mắt đầy kiên định.
Anh siết nhẹ cằm cô, ánh mắt như xuyên thấu tâm can cô, giọng nói trở nên mềm hơn nhưng vẫn mang theo áp lực không thể kháng cự: "Còn nữa, tôi muốn cô sinh cho tôi một đứa con nữa. Cô đồng ý không?"
Uyển Uyển chỉ có một mình rất cô đơn. Anh muốn cho con một người bạn, một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng anh không muốn điều đó từ Triệu Lục Yến. Người anh cần, chỉ có Lam Tịnh Diễm.
Lam Tịnh Diễm đỏ mặt, nhưng ngay lập tức gật đầu: "Em đồng ý. Sinh mấy đứa cũng được."
Vi Duy Phong hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: "Trước khi có thai, cô sẽ ở lại đây. Sau khi có thai, cô phải về Cao Hùng chờ sinh. Tôi sẽ chu cấp đầy đủ cho cô tất cả những gì cần thiết, nhưng cô không được phép gặp lại Uyển Uyển trong thời gian đó. Cô đồng ý không?"
Lam Tịnh Diễm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi. Cô nghẹn ngào: "Em đồng ý... nhưng, Duy Phong, anh sẽ cùng em trở về Cao Hùng chứ?"
Vi Duy Phong lắc đầu, ánh mắt lạnh như sương: "Uyển Uyển sẽ ở lại bên tôi. Cô một mình trở về đó."
"Em không muốn tiền!" Lam Tịnh Diễm vòng tay ra sau, cố gắng nhét trả chi phiếu lại vào tay anh. "Duy Phong, vậy sau này... sau khi em sinh con, chúng ta có thể kết hôn không? Có thể trở thành một gia đình không?"
Anh im lặng rất lâu, rồi nhếch môi cười lạnh: "Để sau đi. Đến lúc đó, xem tâm trạng tôi thế nào."
Câu trả lời mập mờ của anh khiến trái tim Lam Tịnh Diễm thắt lại, đau như ai bóp nghẹt.
"Em không hiểu," cô thì thào.
Vi Duy Phong lạnh lùng đáp: "Nếu cô thật sự tình nguyện vì tôi hy sinh, thì đừng hỏi nhiều như vậy. Tôi bảo cô làm gì thì làm đó. Nếu tôi vui, có lẽ... sẽ cân nhắc."
Lam Tịnh Diễm cảm thấy như ngàn mũi dao đâm vào tim. Cô siết chặt vạt áo, cố kìm nước mắt. "Duy Phong, vậy tại sao lại không cho em gặp Uyển Uyển? Em chỉ muốn được chăm sóc bé, sinh con xong cũng vậy, em chỉ muốn được ở bên con thôi."
"Cô yêu cầu quá nhiều rồi," Vi Duy Phong lạnh nhạt nói. "Cô đã mất tư cách đó."
Anh nhét tờ chi phiếu vào tay cô, xoay người định bỏ đi.
Lam Tịnh Diễm hoảng hốt, vội vàng chạy tới chắn cửa, nghẹn ngào: "Được... em nghe lời anh. Tất cả đều nghe lời anh. Em không hỏi gì nữa, cũng không yêu cầu gì nữa."
Cô run rẩy, lại đưa chi phiếu trả về tay anh, giọng nói thều thào như van xin: "Em chỉ cần được ở lại bên cạnh anh, chỉ cần vậy thôi."
Vi Duy Phong nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự phức tạp. Sau vài giây trầm mặc, anh lạnh lùng cong môi cười: "Rất tốt."
Có thể bạn quan tâm
"Vậy chúng ta... em muốn đến bác sĩ tính toán thời kỳ rụng trứng được không?"
Cô cúi đầu hỏi, gương mặt đỏ bừng tới tận mang tai, đôi tay không tự chủ giật lấy vạt áo.
Dáng vẻ e lệ của cô chính là điểm chí mạng đối với anh. Vi Duy Phong nhìn không chớp mắt, cảm giác lý trí trong đầu phút chốc sụp đổ, dục vọng cuồn cuộn dâng lên.
"Cởi quần áo, lập tức làm."
Anh trầm giọng ra lệnh. Nếu còn có thể khống chế được mình, thì anh không phải đàn ông nữa.
Lam Tịnh Diễm đột nhiên ngẩng đầu, ngỡ ngàng: "Hả?"
Vi Duy Phong không cho cô cơ hội suy nghĩ thêm, lập tức ôm cô xoay người đè xuống giường.
"Tôi bây giờ muốn cô."
"Nhưng... anh họ, chị dâu đều đang ở bên ngoài, buổi tối có được không?"
Miệng cô lí nhí nói, đôi tay lại càng siết chặt lấy anh, không muốn anh rời đi.
"Buổi tối còn muốn thêm."
Anh vừa hôn cô, vừa cởi từng cúc áo.
"Duy Phong, anh sẽ tiếp tục yêu em... đúng không?"
Cô cũng đưa tay vụng về cởi nút áo anh.
Vi Duy Phong khựng lại trong chốc lát, ánh mắt thâm trầm.
"Tôi đã nói rồi, không được hỏi quá nhiều, cũng đừng yêu cầu quá nhiều."
Sợ anh tức giận, Lam Tịnh Diễm vội vàng im lặng, chủ động ôm lấy anh, môi mềm mại dâng lên.
Một cuộc kích tình triền miên như vậy bùng cháy giữa hai người.
Ba tháng sau.—
Tiếng đàn du dương chảy nhẹ bên trong quán bar cao cấp Piano.
Trong không khí, giai điệu bài đồng dao quen thuộc vang lên, nhưng người ngồi nghe chỉ còn mình Dì Hồng.
"Lại đang nhớ tới Uyển Uyển sao?"
Dì Hồng lắc đầu thở dài, nhìn về phía Lam Tịnh Diễm.
Lam Tịnh Diễm buông tay khỏi đàn, đứng dậy, lặng lẽ đi tới chỗ bà.
"Không chỉ Uyển Uyển... còn có Duy Phong."
"Ta thật không hiểu nổi, tại sao lại có người phụ nữ ngốc như con?"
Dì Hồng trừng mắt. "Rõ ràng Vi Duy Phong coi con như người mang thai hộ, mà con còn ngoan ngoãn nghe lời anh ta.



