Hẹn Nhau Trong Giấc Mộng - Chương 37
Trong lòng cô, Lâm Nguyệt không còn là cái tên khiến bản thân ghen tỵ hay tổn thương nữa, mà là một người phụ nữ đáng thương, đáng quý. Cô biết, Hàn Duy Thần yêu Lâm Nguyệt đến mức có thể đánh đổi cả sinh mệnh — và điều đó khiến cô chỉ có thể cảm phục chứ không còn đố kỵ.
Bạch Nhược Chi từng nghĩ mình xấu xa, nhưng giờ cô chỉ muốn làm điều đúng đắn — ở bên cạnh Lâm Nguyệt, bầu bạn, chăm sóc, và bù đắp phần nào cho những lỗi lầm trước kia.
…
Một buổi chiều khác, trong khu vườn nhỏ, hai người phụ nữ từng là kẻ thù giờ lại ngồi cạnh nhau. Ánh nắng nhẹ chiếu qua tán cây, rải những đốm sáng lung linh trên bàn trà.
“Lâm Nguyệt,” Nhược Chi lên tiếng, “tôi xin lỗi. Trước đây tôi đã nói nhiều điều không phải với cô.”
Lâm Nguyệt khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Không sao, cô nói đúng. Tôi biết cô không có ác ý, chỉ là lo cho Duy Thần thôi.”
Một cơn gió khẽ thổi, lá vàng rơi nghiêng. Cả hai cùng im lặng.
Nhược Chi nhìn cô, giọng nhẹ hẳn đi:
“Bây giờ cô ổn rồi, vậy còn sau này… cô có ý định tìm một người mới không?”
“Không đâu!” — Lâm Nguyệt đáp ngay, dứt khoát.
Cô nhìn xa xăm, giọng bình tĩnh nhưng đầy kiên định:
“Tôi hiểu cô muốn nói gì. Nhưng cả đời này tôi chỉ yêu một người — Hàn Duy Thần. Tôi còn Bánh Bao, còn YN, còn nhiều việc phải làm. Khi tôi hoàn thành tất cả, nuôi con khôn lớn, ổn định mọi thứ… thì tôi sẽ cùng anh ấy đoàn tụ ở nơi khác.
Cả đời này, trái tim tôi sẽ không bao giờ mở ra với ai nữa.”
Nhược Chi nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nắm tay, giọng nghèn nghẹn:
“Cô đúng là người khiến người khác vừa thương vừa phục.”
Có thể bạn quan tâm
Lâm Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu mà sâu:
“Không phải đâu, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường… yêu một người đàn ông duy nhất, và giữ lời hứa với anh ấy thôi.”
Gió chiều thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng. Dưới ánh nắng nhạt, hai người phụ nữ ngồi lặng lẽ bên nhau — một người đã bước sang hạnh phúc mới, một người vẫn đang giữ trọn tình yêu với người đã khuất.
Mỗi người một hướng, nhưng cùng có điểm chung: họ đã học được cách sống tiếp, giữa những vết thương tưởng như không bao giờ lành.
*****
Đây không chỉ là một câu chuyện tình yêu – mà là một hành trình trưởng thành trong nỗi đau, trong sự mất mát và trong tình yêu vượt khỏi ranh giới của sự sống và cái chết.
Hàn Duy Thần là kiểu người đàn ông mang trong mình sự mâu thuẫn khắc nghiệt nhất: mạnh mẽ bên ngoài nhưng sâu thẳm lại yếu mềm, cố chấp mà bao dung, lạnh lùng mà lại hết lòng yêu thương. Anh chọn cách rời đi để người mình yêu được sống, chọn cái chết để giữ lại niềm tin cho cô. Đó không phải là sự bi lụy, mà là sự hy sinh tuyệt đối – một thứ tình yêu mà dù có hàng ngàn lời nói cũng không thể diễn tả trọn vẹn.
Lâm Nguyệt, ngược lại, là biểu tượng của người phụ nữ kiên cường, dẫu chịu bao tổn thương vẫn giữ được trái tim nguyên vẹn dành cho một người. Từ khi mất anh, cuộc đời cô trở nên tĩnh lặng, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy lại ẩn chứa một tình yêu bền bỉ đến đau lòng. Cô không chọn quên, không chọn trốn chạy, mà chọn sống tiếp để hoàn thành lời hứa với người đã khuất. Một kiểu yêu trưởng thành, chín chắn và cao thượng – tình yêu đi qua đau khổ nhưng không đánh mất nhân tính.
Sự xuất hiện của Bánh Bao (Celine) là điểm sáng duy nhất trong chuỗi bi kịch. Đứa bé mang hơi thở của cả hai người – là chứng nhân của tình yêu không trọn vẹn nhưng đẹp đẽ. Qua lời con trẻ, người đọc cảm nhận được rằng tình yêu không bao giờ biến mất, nó chỉ thay hình đổi dạng, tiếp tục tồn tại trong ký ức và trong những con người còn sống.
Còn Bạch Nhược Chi và Tần Thạc Uyên – họ là những nhân vật thứ hai nhưng lại khiến câu chuyện trọn vẹn hơn. Hai người từng lạc lối, từng mắc sai lầm, cuối cùng vẫn tìm thấy nhau giữa đổ nát. Họ không chỉ là minh chứng cho sự tha thứ, mà còn là đối trọng nhẹ nhàng với kết cục bi thương của cặp chính – một điểm cân bằng tinh tế cho toàn bộ mạch truyện.
Truyện kết thúc không phải bằng nước mắt tuyệt vọng, mà bằng sự thanh thản – một cái kết buồn nhưng không bi lụy, đau mà vẫn đẹp. Cái chết của Hàn Duy Thần không chấm dứt tình yêu, mà chỉ mở ra một hình thái khác của sự gắn bó. Còn sự tỉnh lại của Lâm Nguyệt không chỉ là phép màu y học, mà là sự thức tỉnh của trái tim – học cách yêu mà không nắm giữ, học cách sống thay cho người mình yêu.
Đọc xong toàn bộ, người ta không chỉ rơi nước mắt vì bi kịch, mà còn thấy ấm lòng bởi thông điệp giản dị mà sâu sắc:
Tình yêu đích thực không phải là cùng nhau đến hết đời, mà là dù chia xa vẫn có thể khiến nhau sống tốt hơn.
Và có lẽ, trong giấc mộng dài, Hàn Duy Thần và Lâm Nguyệt cuối cùng cũng đã tìm thấy nhau — ở một thế giới khác, nơi không còn chia ly, nơi chỉ còn lại bình yên.



