Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 39
Và Tần Gia này… cũng sẽ có một người kế vị mới.
Tối hôm đó, Trình Nhiễm giúp Tần Tư Lăng bôi thuốc lên vết thương một lượt.
Đến phiên mình thì Tần Tư Lăng vẫn còn do dự, không muốn để cô thoa thuốc cho.
Biết hắn còn e ngại, Trình Nhiễm cũng không miễn cưỡng.
“Lát nữa em sẽ nhờ bà Cao giúp.”
Sau khi thu dọn mọi thứ, cô đưa bát thuốc cho Tần Tư Lăng uống.
Tai nạn máy bay đã khiến hai người trôi dạt đến nơi này, không rõ tình hình ở nhà hiện ra sao, trong lòng cô cứ cảm thấy bất an.
Khi Trình Nhiễm đứng dậy định rời đi thì bất ngờ bị Tần Tư Lăng nắm cổ tay kéo lại.
Hắn khẽ thở dài rồi bước đến đóng kín cửa ra vào, sau đó còn khóa chặt cả cửa sổ.
“Cởi áo ngoài ra, anh sẽ giúp em bôi thuốc. Không cần làm phiền bà Cao nữa.”
“Anh chắc chứ?”
“Nếu em còn chậm trễ, anh sẽ đổi ý đấy.”
Nghe vậy, Trình Nhiễm vội ngồi xuống, từ tốn cởi từng chiếc cúc áo.
Dù trong lòng vẫn ngại ngùng, nhưng cô tự nhủ, có gì mà phải ngại — dù sao cũng là vợ chồng rồi.
Huống hồ… đêm đó, hai người cũng đã thân thiết với nhau.
Vì trên người có nhiều vết thương nên cô buộc phải cởi cả áo lót ra.
Tần Tư Lăng cầm lấy lọ thuốc, nhẹ nhàng thoa lên làn da mềm mại của cô.
Động tác của hắn rất dịu dàng, khi thấy cô rùng mình vì đau, hắn liền giảm lực, còn khẽ thổi vào miệng vết thương.
Sau khi thoa hết phần lưng, Trình Nhiễm xoay người lại, đưa phần trước đối diện với hắn.
Cô cứ nghĩ hắn sẽ đỏ mặt, ai ngờ sắc mặt Tần Tư Lăng vẫn điềm nhiên như cũ.
Hắn chỉ lặng lẽ quan sát những vết trầy trên cơ thể cô, ánh mắt có chút nghiêm nghị.
Tuy những vết thương không nặng bằng của hắn, nhưng với phụ nữ, để lại sẹo sẽ ảnh hưởng nhiều.
“Thuốc này có trị sẹo không?”
Nghe Tần Tư Lăng hỏi, Trình Nhiễm liền đáp:
“Bà Cao bảo đây là thuốc ông nhà bà tự chế, hiệu quả rất tốt.”
Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi cũng khiến Trình Nhiễm thấy được sự quan tâm từ hắn.
Dù hắn mất trí nhớ hay không… thì hắn vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô.
Đang mải nghĩ, bỗng tay của Tần Tư Lăng lướt đến vùng trước ngực khiến Trình Nhiễm giật mình.
Theo phản xạ, cô nhìn xuống, bối rối nuốt nước bọt.
“Cái này… em có thể tự làm được…”
“Đã bôi rồi thì bôi cho hết.”
“Nhưng…”
Cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Trước mặt hắn mà cô lại không mặc gì phần trên… trong khi hắn lại nhìn không rời mắt!
Tần Tư Lăng vẫn bình thản, tiếp tục lấy thuốc và nhẹ nhàng thoa lên phần trước ngực của cô.
Cảm giác làn da bị chạm nhẹ khiến Trình Nhiễm run lên vì ngại.
Cô có phần hơi phản ứng thái quá, nhưng thực lòng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
“Thả lỏng đi. Càng gồng lên thì càng đau.”
“Thì anh nhẹ tay thôi. Em giúp anh có mạnh tay như vậy đâu. Em là vợ anh cơ mà, lẽ ra anh phải nâng niu em như trứng mỏng chứ.”
Có thể bạn quan tâm
Bỏ ngoài tai mấy lời của cô, Tần Tư Lăng vẫn chăm chú hoàn thành việc của mình.
“Ngực em hơi nhỏ, nên ăn uống đầy đủ vào, biết đâu sẽ cải thiện.”
“Ngực nhỏ thì mới dễ vận động! Với lại… đây là bẩm sinh chứ em có chọn được đâu!”
Hai người tiếp tục tranh luận không đầu không cuối cho đến khi Tần Tư Lăng đậy nắp lọ thuốc lại, kết thúc “cuộc họp” về ngực.
Trình Nhiễm nhanh chóng mặc lại áo, rồi bước đến tắt hết đèn dầu, chuẩn bị đi ngủ.
Cô leo lên giường nằm cạnh Tần Tư Lăng.
Không ai nói với ai câu nào, cả hai nằm im như tượng.
Không biết bao lâu sau, cảm thấy có gì đó hơi khó chịu, Trình Nhiễm liền xoay người ôm lấy hắn từ phía sau.
Lạ thay, lần này Tần Tư Lăng lại để yên cho cô ôm.
Tưởng hắn đã ngủ, cô rướn người lên muốn nhìn kỹ thì bất ngờ bị hắn dùng tay ấn đầu cô xuống.
Giọng Tần Tư Lăng vang lên, hơi khàn:
“Anh cho em ôm rồi thì nên yên phận đi, đừng động đậy nữa.”
“Cơ thể anh không thấy phản ứng gì sao?”
Theo lý thì lẽ ra đàn ông phải có phản ứng sinh lý rồi chứ?
“Chính em nói thêm mới khiến anh khó chịu hơn đấy. Thêm câu nào nữa là em ngủ dưới đất!”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Vết thương của Tần Tư Lăng cuối cùng cũng gần như hồi phục.
Trình Nhiễm quyết định thu xếp hành lý để hai người cùng rời đi.
Dù sao họ cũng đã làm phiền ông bà Cao một thời gian dài, không thể ở lại mãi được.
“Hai đứa định đi thật sao?”
Bà Cao tiếc nuối nhìn Trình Nhiễm.
Với bà, cô gái này vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Từ ngày có hai vợ chồng trẻ ở cùng, căn nhà nhỏ trở nên ấm áp hẳn.
Nay lại sắp chia tay, bà không khỏi buồn lòng.
“Thời gian qua chúng cháu đã làm phiền ông bà rất nhiều. Cháu và anh ấy muốn về nhà sớm, nếu không người thân sẽ lo lắng.”
“Thôi thì… tùy hai đứa. Nhưng sau này nếu có dịp, nhất định phải quay lại thăm ta nhé.”
“Trình Nhiễm, ta sẽ rất nhớ món canh linh chi hầm của cháu.”
“Cháu cũng sẽ nhớ những món ăn ngon bà làm lắm.”
Rất nhanh sau đó, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng tạm biệt ông bà Cao, chính thức lên đường rời khỏi ngôi làng nhỏ.
Vì khu vực bên ngoài làng luôn có những kẻ nguy hiểm lảng vảng, ông Cao đã nhờ một người bạn hay giao thương qua các vùng lân cận chỉ đường và giúp đưa hai người đến nơi an toàn.
Con đường mòn xuống núi vô cùng dốc, quanh co và khó đi.
Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng ngồi trên chiếc xe hàng cũ kỹ mà người bạn ông Cao lái.
Do đoạn đường gập ghềnh, Trình Nhiễm cảm thấy buồn nôn liên tục, may mà suốt dọc đường, Tần Tư Lăng luôn nắm tay, thỉnh thoảng lại xoa lưng để cô dễ chịu hơn.
Nếu không có hắn, cô e rằng đã nôn không biết bao nhiêu lần rồi.
“Lần này trở về, em có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra. Tạm thời chúng ta nên ở bên ngoài theo dõi tình hình trước rồi mới quyết định bước tiếp.”
“Được.”
Trong suốt thời gian dưỡng thương ở nhà ông bà Cao, Tần Tư Lăng đã nghe Trình Nhiễm kể lại hầu hết mọi chuyện.
Tai nạn máy bay, sống sót trở về — tất cả đều là một kỳ tích.