Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 48
Cô hiểu tính ông nội cô quá mà.
“Phu nhân, bây giờ về biệt thự hay về Biệt viện Tần gia ạ?” – người tài xế quay đầu hỏi.
“Về biệt thự trước đi, tôi cần thu dọn hành lý rồi mới chuyển qua Biệt viện.”
Tài xế nhanh chóng điều khiển xe theo hướng quen thuộc quay về.
Khi xe vừa dừng trước cổng biệt thự, từ đâu một người phụ nữ bất ngờ lao ra chắn ngang đầu xe.
Tài xế hoảng hốt đạp phanh gấp, khiến trong xe vang lên tiếng rít dài khiến Trình Nhiễm hơi choáng.
Người phụ nữ kia thấy xe đã dừng thì tiến tới, gõ mạnh vào cửa kính.
Trình Nhiễm thở dài mệt mỏi.
Cô thật sự không muốn gặp Đỗ Thanh Xảo thêm lần nào nữa.
Qua bao nhiêu chuyện, cô chỉ mong người phụ nữ ấy ra nước ngoài hay đi đâu thật xa để cả hai khỏi phải chạm mặt.
Mỗi lần gặp nhau, chỉ tổ khiến hai bên thêm khó chịu mà thôi.
“Đỗ Thanh Xảo, cô điên vừa vừa thôi chứ!”
Ban đầu Trình Nhiễm định mặc kệ, nhưng Đỗ Thanh Xảo cứ liên tục gõ vào cửa xe nên cô đành phải bước xuống.
“Trình Nhiễm! Chính mày đã hại tao ra nông nỗi này!
Đến cả Tần Thiến mà mày cũng gián tiếp giết được… sao mày ác độc đến vậy?”
“Cô thôi ngay cái trò ăn nói bậy bạ đó đi.
Tôi không rảnh tiếp cô.”
Nhìn kỹ, bộ dạng hiện tại của Đỗ Thanh Xảo chẳng khác gì một người mất kiểm soát. Cô ta liên tục gào thét, buộc tội Trình Nhiễm giết người, giết chồng mình.
Ai mà biết được cô ta đã gặp cú sốc gì…
Tài xế lập tức gọi bảo vệ ra giữ Đỗ Thanh Xảo lại, không cho cô ta đến gần Trình Nhiễm thêm nữa.
Nhưng tiếng gào của cô ta vẫn vang vọng bên tai Trình Nhiễm.
Vừa bước được vài bước, Trình Nhiễm bỗng cảm thấy chóng mặt.
Khung cảnh trước mắt cô dần nhòe đi.
Trước khi ngã xuống đất, cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười điên dại của Đỗ Thanh Xảo văng vẳng bên tai.
Khi Trình Nhiễm tỉnh lại, cô thấy đầu hơi choáng váng.
Tần Tư Lăng đang ngồi gần đó xem tin tức, vừa thấy cô mở mắt liền bước tới, đỡ cô tựa vào đầu giường.
“Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Em… sao lại ngất vậy?”
“Bác sĩ nói sáng nay em chưa ăn gì, nên bị tụt huyết áp.
Anh đã bảo em ăn chút gì rồi hẵng đi, nhưng em cứ làm theo ý mình.”
Nhắc đến mới nhớ, sáng nay cô quả thực đã bỏ bữa vì quá vội vã.
Nhận được tin từ cảnh sát, cô chỉ muốn nhanh chóng đến đó giải quyết cho xong.
Không ngờ cơ thể mình lại yếu như vậy.
Tần Tư Lăng đưa cô một ly nước ấm.
Đợi Trình Nhiễm uống xong, hắn mới chậm rãi nói:
“Bác sĩ bảo cơ thể em dạo này khá suy nhược, cần bổ sung thêm dinh dưỡng.”
“Em biết rồi mà…”
“Biết là tốt.
Dù em không quan tâm bản thân thì cũng nên nghĩ đến… đứa bé trong bụng chứ?”
Có thể bạn quan tâm
“Hả?”
Câu nói đó khiến Trình Nhiễm như bị sét đánh.
Hai tay cầm ly nước của cô khẽ run lên.
Tần Tư Lăng… đã biết cô mang thai rồi sao?
Nếu đúng vậy… hắn sẽ phản ứng ra sao?
Nhìn biểu cảm lo lắng của Trình Nhiễm, Tần Tư Lăng đã đoán được phần nào.
Sau khi lấy lại trí nhớ, hắn bắt đầu để ý hơn đến cô – đặc biệt là từng biểu hiện nhỏ.
Hắn vốn là người rất tinh tế, những tháng cô không có dấu hiệu sinh lý như bình thường khiến hắn sinh nghi.
Vì lo lắng, hắn âm thầm tìm hiểu nguyên nhân.
Tuy chưa chắc chắn, nhưng ngày hôm qua – vốn định đi gặp đối tác, nào ngờ đối tác gặp tai nạn, hắn phải ghé bệnh viện.
Và chính tại đó, hắn tình cờ thấy Trình Nhiễm bước ra từ phòng khám.
Tần Tư Lăng sợ cô mắc bệnh nghiêm trọng nào đó nên lặng lẽ đi hỏi bác sĩ.
Kết quả hắn nhận được là: Trình Nhiễm đã mang thai.
Nhưng điều khiến hắn đau lòng không phải việc cô mang thai… mà là chuyện cô giấu hắn.
Có lẽ, hắn chính là người cuối cùng biết tin đó.
“Trình Nhiễm, từ nhỏ anh đã rất ghét ai nói dối hoặc giấu giếm anh.
Em là ngoại lệ, nên anh đã nhiều lần nhún nhường.
Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể hết lần này đến lần khác lừa gạt anh.
Bà nội biết, ông nội biết, thậm chí gia đình em cũng biết em có thai…
Vậy anh hỏi em – anh là gì của em?”
Giọng nói của Tần Tư Lăng hôm nay chứa đầy giận dữ.
Trình Nhiễm cúi đầu.
Không phải cô cố tình như vậy.
Từ sau khi kết hôn, chỉ cần nhắc đến con cái là giữa hai người lại xảy ra mâu thuẫn.
Quan điểm của họ trái ngược hoàn toàn.
“Nếu như anh không cấm em có con, em đã chẳng phải làm vậy…”
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Một lúc sau, Tần Tư Lăng cúi xuống, cầm lấy ly nước trong tay cô rồi đặt lên bàn.
“Hiện tại thì anh cũng đã biết rồi.
Em muốn có con. Em muốn sinh đứa bé đó.”
“Không được.”
Tần Tư Lăng cảm thấy trong lòng như rối loạn.
Cảm xúc lúc này thật sự rất phức tạp.
Hắn không muốn tin, nhưng thực tế thì không thể chối bỏ.
“Tư Lăng! Anh có còn là con người không? Đó cũng là con anh đấy!”
“Không phải.
Trình Nhiễm, anh sẽ xem như giữa chúng ta chưa từng có chuyện này xảy ra.
Vì thế… hãy bỏ đứa bé đi.
Nó sẽ là một sai lầm nếu em sinh ra.”
“Em không hiểu… tại sao anh lại nghĩ như vậy?”