Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 55
Trình Nhiễm muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cô đâu có ý định lừa ông nội—chỉ là, ông luôn kỵ với những người có tiền.
Ông muốn cháu gái mình cưới người hiền lành, giản dị, sống một đời bình yên.
“Ông nội… cháu biết ông không thích gia thế của cháu.
Nhưng từ đầu đến cuối, cháu chưa từng làm điều gì khiến mình hổ thẹn.
Cháu đã chọn Trình Nhiễm làm vợ, thì cũng đã xác định đời này chỉ có cô ấy mà thôi.
Vì chuyện vừa qua… cháu thật lòng xin lỗi ông.”
Tần Tư Lăng thành khẩn nói rồi cúi đầu xin lỗi.
Hắn biết chuyện này không thể giấu mãi.
Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra—chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ngay cả Trình Nhiễm cũng áy náy, cô rơm rớm nước mắt, cúi đầu nhận lỗi với ông.
“Cháu biết cháu sai rồi… Nếu ông bắt cháu ly hôn với Tư Lăng thì… cháu cũng chịu…”
Ông cụ Trình thở dài, giọng bỗng chùng xuống.
“Nhiễm Nhiễm, ông có bao giờ nỡ nặng lời với cháu đâu.
Làm sao ta có thể ép cháu ly hôn khi mà cháu đang mang thai được chứ?”
“Ông nội…”
“Mấy ngày nay, ta tận mắt thấy mọi chuyện Tư Lăng làm cho cháu.
Có vẻ như lần này, cháu đã chọn đúng người rồi.
Làm ông, ta không thể trở thành kẻ tồi tệ chia rẽ hai đứa.”
Ông dừng lại, rồi xoay sang nhìn Tần Tư Lăng nghiêm nghị nói tiếp:
“Chuyện này… ta tạm thời bỏ qua.
Nhưng vẫn như lời ta từng nói—nếu cậu dám làm cháu gái ta khóc hay phản bội nó, thì thân già này sẽ không tha đâu.”
“Dạ, con hiểu.”
Vậy là mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp.
Sáng hôm sau, ba cô cũng đã biết toàn bộ sự thật.
Ông nội cô thậm chí còn chủ động liên hệ với ông nội của Tần Tư Lăng để nói chuyện một hồi lâu.
Sau vài ngày ở lại, ba cô đã ghé thăm hết bạn cũ.
Hôm ấy, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng cùng nhau tiễn ông và ba ra ga tàu trở về quê.
Trình Nhất Phàm do có lịch học nên không đi cùng.
Trước khi bước lên tàu, ông cụ Trình vỗ vai Tần Tư Lăng, dặn dò một hồi rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng ông khuất dần, Trình Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng yên ổn.
Cô đã từng lo rằng sẽ có biến cố xảy ra, nhưng ông nội đã chấp nhận Tần Tư Lăng, điều đó khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Sau này, nếu có thời gian, cô sẽ về quê thường xuyên hơn—vì giờ đây, cô biết mình không còn điều gì phải che giấu nữa.
“Tàu đi rồi, chúng ta về thôi.”
“Tư Lăng… Em mong cuộc sống của chúng ta sẽ tiếp tục yên bình như thế này. Em cũng hy vọng anh có thể chấp nhận đứa bé…”
Tần Tư Lăng nắm lấy tay cô, dịu dàng cúi xuống, khẽ lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt Trình Nhiễm.
“Chỉ cần em muốn, anh sẽ cố gắng.”
Vì cô, hắn có thể làm tất cả. Dù là đánh đổi tính mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ cô.
Có thể bạn quan tâm
Kể từ hôm đó, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng chính thức chuyển về Biệt Viện sống cùng ông bà nội.
Mới mấy tháng trôi qua, bụng của Trình Nhiễm đã lớn thấy rõ. Vì lý do này mà Tần Tư Lăng cấm tuyệt cô không được đi làm.
Ở nhà rảnh rỗi đã đành, bà nội lại cứ cách vài tiếng lại mang một món ăn mới đến bắt cô ăn cho bằng hết.
Đến mức Trình Nhiễm phải thầm nghĩ — chắc mình sắp bị nuôi thành heo mất rồi.
Hôm đó, đúng dịp Tần Tư Lăng được nghỉ, hắn liền gọi hẳn đội ngũ bác sĩ, y tá đến biệt viện để kiểm tra thai kỳ cho cô.
Không những thế, toàn bộ thiết bị tối tân nhất cũng được chuyển đến, chỉ để phục vụ riêng cho một mình Trình Nhiễm.
Tần lão phu nhân và Tần Tư Lăng cùng ngồi lặng lẽ quan sát khi bác sĩ tiến hành siêu âm.
Đến lúc hình ảnh hai đứa bé hiện rõ trên màn hình, Tần lão phu nhân mừng đến mức bật dậy khỏi ghế.
“Mọi người nhìn xem! Hai đứa bé đều rất khỏe mạnh, là một trai một gái!”
“Cháu dâu của tôi mang thai đôi sao?”
“Dạ vâng, xin chúc mừng lão phu nhân và gia đình. Đây là cặp long phụng quý hiếm.”
Nghe đến đây, cả biệt viện rộn rã tiếng cười vui mừng. Chỉ riêng Tần Tư Lăng vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc, mặt không biểu cảm.
Tần lão phu nhân vừa quay lại đã thấy bộ mặt “trầm tư” của cháu trai, liền không khách sáo vung tay cho hắn một cái tát nhẹ vào đầu.
“Nghe chưa? Vợ cháu đang mang song thai, mà sinh đôi thì cực nhọc gấp đôi. Phải chăm sóc con bé cho đàng hoàng vào!
Còn nữa, đừng có mang cái mặt như bị ép buộc đó ra trước mặt ta.
Không thích thì xách đồ về biệt thự riêng mà ở. Vai trò của cháu đến đây là đủ rồi. Sau này, ta sẽ đặt hết kỳ vọng vào hai đứa bé kia.”
Tháng thứ năm của thai kỳ.
Trình Nhiễm thật sự cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề. Cô cũng chẳng hiểu nổi vì sao mình lại có thể mang thai đôi như thế nữa.
Từ khi bụng lớn, mỗi bước đi đều trở nên vất vả. Cả khẩu vị cũng thay đổi rõ rệt. Ngay cả lúc ngủ, cô cũng chẳng thể trở mình như trước… Mệt mỏi không nói hết thành lời.
“Tư Lăng, bao giờ mới đến ngày sinh đây… Mang thai hai đứa thật sự quá nặng rồi…”
Tần Tư Lăng lúc này đang ngồi đọc sách, nghe vậy liền gấp sách lại, tiến tới nắm tay Trình Nhiễm kéo cô đứng dậy.
“Có chuyện gì vậy?” – cô thắc mắc.
“Em vừa than nặng đúng không? Anh dẫn em đến bệnh viện, mổ luôn, cho hai đứa nhỏ chào đời sớm.”
Nghe đến đây, Trình Nhiễm lập tức bùng nổ, rút tay về ngay.
Cái tên này, cứ hở ra là lại muốn bắt cô sinh sớm cho bằng được.
Chuyện là hôm trước, Trình Nhiễm vô tình thấy một tập tài liệu Tần Tư Lăng giao cho quản gia. Thấy tò mò, cô lén mở ra xem — không ngờ lại là bản kế hoạch hậu sinh chi tiết cho hai đứa bé.
Theo đó, con trai sau khi sinh sẽ được mẹ nuôi đến khi tròn một tuổi, rồi chuyển về sống cùng ông bà nội đến khi trưởng thành.
Còn con gái thì được ở với mẹ đến ba tuổi, sau đó cũng “chuyển hộ khẩu” về biệt viện.
Đọc đến đây, Trình Nhiễm tức muốn nghẹn!
Bách Hải Thụy Đằng mấy hôm nay luôn trong tình trạng căng thẳng.
Chỉ vì tính khí của Tần Tư Lăng thay đổi thất thường, những lỗi nhỏ nhất cũng không thoát khỏi con mắt soi xét của hắn.
Trợ lý vừa đưa lên một bản báo cáo thì đã bị hắn bắt bẻ từng dấu chấm, dấu phẩy.
Trong cuộc họp cổ đông, không khí luôn như đè nén đến nghẹt thở.
Chỉ cần lỡ lời một chút là liền bị hắn nhìn thẳng với ánh mắt lạnh lùng khiến ai nấy đều run rẩy.
“Tôi không biết các vị còn phương án nào tốt hơn không, nhưng nếu cứ mãi ỷ lại để cấp dưới mang bản báo cáo đầy thiếu sót đến trước mặt tôi, thì tốt nhất hãy tự suy xét lại vị trí hiện tại của mình đi!”
Không một ai dám hé răng.