Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 34
Thiên Lam lơ đãng gật đầu. Doãn Bắc thấy vậy liền kéo cô vào trong:
“Sao còn đứng ngây ra đó? Đi thay đồ đi, tôi giúp cô chọn.”
Hai cô gái đứng trước tủ quần áo, đắn đo một lúc lâu. Nhìn qua một lượt, Doãn Bắc nhíu mày suy nghĩ rồi lấy ra một chiếc váy màu xanh nhạt — nhẹ nhàng, thanh thoát, như chính con người Thiên Lam.
“Chiếc này hợp với cô nhất đấy.”
Thay đồ xong xuôi, chỉnh tề từng chi tiết, hai người rời khỏi phòng cũng đã mất gần một tiếng.
Trình Duật ngồi dưới phòng khách suýt nữa thì ngủ quên mấy lần. Cậu âm thầm thề rằng sẽ chẳng bao giờ tin vào lời hứa “mười phút thôi” của phụ nữ nữa — toàn là lời đường mật!
Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Nhưng kỳ lạ, trước mắt lại không có bóng người nào, trông vắng vẻ đến lạ thường.
“Vào đi, Trình Dục đang đợi ở bên trong.”
Trình Duật mỉm cười.
“Hai người không vào sao?”
Thiên Lam ngơ ngác hỏi.
“Không đâu, chúng tôi có chút việc, đi trước nhé.”
Chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã quay đầu rời đi, để lại cô đứng một mình trước cửa nhà hàng rộng lớn.
Mất vài phút hít thở lấy lại bình tĩnh, cô mới đủ can đảm bước vào. Không gian bên trong rộng rãi, thiết kế cực kỳ tinh tế và bắt mắt — nhưng… hoàn toàn vắng lặng.
Đây… là nhà hàng mà anh chọn sao?
Cô còn đang ngơ ngác thì một nữ nhân viên tiến đến, nhẹ giọng:
“Cô Ôn, mời đi theo tôi.”
Cô gật đầu, theo chân người phục vụ đi thẳng lên tầng thượng. Gió lồng lộng, ánh đèn vàng dịu trải khắp không gian mở, cuối cùng, cô nhìn thấy anh — đang đứng đó, dáng người cao lớn dựa nhẹ vào lan can, như thể đang chờ cô từ lâu lắm rồi.
Anh tiến lên, kéo ghế mời cô ngồi, không khí dường như dịu lại ngay khi họ đối diện nhau.
“Nhà hàng lớn thế này… sao không có ai hết vậy?”
Cô thắc mắc.
“Anh muốn nơi này chỉ có hai chúng ta.”
Một nhịp lặng trôi qua. Rồi cô bật thốt,
“…Anh bao trọn cả nơi này rồi sao?”
“Ừm.”
Anh đáp gọn, vẻ dửng dưng như chuyện nhỏ xíu.
Thiên Lam khẽ nhíu mày, dở khóc dở cười.
Muốn tạo không gian riêng thì ở nhà cũng được mà… Cần gì đến mức xa xỉ thế này? Hay là anh thật sự… sợ tiền không tiêu hết?
“Những món em thích, anh đã gọi hết rồi. Một lát nữa họ sẽ mang ra.”
Cô chỉ kịp gật đầu thì đã thấy anh kéo ghế sang ngồi cạnh mình. Không chờ cô mở lời, anh nói trước:
“Anh định làm vậy từ đầu, ngồi xa quá đúng là không quen.”
Chẳng mấy chốc, các món ăn được dọn lên đầy bàn. Hương thơm ngào ngạt của đủ loại món khiến cô không khỏi nuốt nước bọt. Nhưng nhìn lượng đồ ăn kia thì đúng là… nhiều quá mức.
Anh định vỗ béo mình thật sao?
Hai người ngồi ăn, vừa ăn vừa trò chuyện không ngừng. Trình Dục rất biết cách khiến người ta cười, và Thiên Lam cũng chẳng ít lần bật cười nghiêng ngả, khiến không khí tràn ngập sự ấm áp, vui vẻ.
Từ nơi họ ngồi, có thể nhìn xuống cảnh thành phố về đêm — ánh đèn rực rỡ, xe cộ nối đuôi, dòng người nhộn nhịp. Trái ngược với sự tĩnh lặng nơi tầng thượng này, nơi chỉ có ánh nến chập chờn và gió nhẹ lướt qua.
“Lam…”
Anh khẽ gọi tên cô trong bóng tối, giọng nói dịu dàng như gió đêm lướt nhẹ qua tai.
Có thể bạn quan tâm
Cô quay lại, ánh mắt long lanh ánh đèn, môi vẫn vương nụ cười dịu dàng. Ở bên anh luôn mang đến cho cô một cảm giác rất yên bình, rất thật.
Trình Dục cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn dịu ngọt, thấm đẫm sự trân trọng. Cảm giác thân quen ấy như cuốn trôi mọi mệt mỏi — chỉ còn lại vị ngọt tình yêu đọng lại nơi đáy lòng.
Không rõ họ đã ngồi bên nhau bao lâu, chỉ biết rằng khi cô mở mắt ra, cảnh vật đã hoàn toàn đổi khác.
Toàn bộ thức ăn trên bàn được dọn sạch từ lúc nào, thay vào đó là không gian rực rỡ với ánh nến lung linh và những cánh hoa tươi bao phủ. Một khung cảnh lãng mạn đẹp đến nghẹt thở.
Thiên Lam sững sờ bước lên vài bước, mắt đỏ hoe, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Tất cả… giống như một giấc mơ.
Anh đứng đó, đôi mắt sáng trong nhìn cô chăm chú.
“Anh đã nói với em rất nhiều điều… nhưng có một điều là nói dối — rằng anh không muốn cưới em.”
Giọng anh trầm ổn, nhưng lại khiến cô thổn thức.
“Yêu em là thật. Muốn cưới em cũng là thật. Anh không muốn kéo dài nữa… Giờ phút này anh đang thực hiện lời hứa. Lam, em có thể giúp anh một việc không?”
Lời hứa…
“Sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ cưới em.”
Câu nói ấy — từ lâu đã in sâu trong tâm trí cô.
Không phải vì nó hoa mỹ, mà vì đó là lời nói từ người mà cô tin tưởng.
Trong đầu cô như có hàng trăm, hàng nghìn suy nghĩ đang đan xen chồng chéo. Những chuyện đã qua, hiện tại, tương lai… tất cả ùa về trong khoảnh khắc này.
Cô nên làm gì… mới là đúng?
Thời gian như chậm lại, gần như ngưng đọng giữa không gian đầy ánh nến và hoa.
Trong lòng Thiên Lam là một mớ cảm xúc hỗn độn đan xen. Chính cô cũng không rõ điều gì đang khiến tim mình đập nhanh đến thế — xúc động, lo sợ, hay… do những điều cô vừa biết được vẫn chưa thể chấp nhận?
Cô chỉ mong bản thân thật sự tỉnh táo, đừng để mọi thứ cuốn đi như một cơn sóng dữ.
Thấy Thiên Lam đứng lặng, ánh mắt mông lung, hô hấp cũng trở nên khẽ khàng như sợ động đến điều gì, Trình Dục hơi chau mày. Trong lòng anh dấy lên một dự cảm bất an.
Anh bước chậm về phía cô, tay khẽ đặt lên bờ vai mảnh mai.
Cô giật mình, ánh mắt hoảng loạn quay lại nhìn anh.
“Lam?”
“Em… em không thể…”
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại nặng như cả tảng đá rơi vào lòng anh.
Cô vô thức lùi lại, ánh mắt tránh né, còn anh thì đứng chết lặng, tay chới với trong khoảng không như vừa hụt mất thứ gì.
Câu trả lời ấy… anh không hề ngờ tới. Một điều anh từng cho là không thể xảy ra, giờ lại trở thành hiện thực rõ ràng trước mắt.
Anh gượng cười, nụ cười gượng gạo hiếm thấy trên khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh ấy:
“Em đang nói gì vậy, Lam?”
“…Em xin lỗi.”