Khi Hiếu Thảo Chỉ Là Lời Nói - Chương 14
Nhưng không ai biết đến tên tôi.
Ba tôi cười khẩy, lẩm bẩm:
“Quả nhiên là nó nói khoác.”
“Suýt nữa tao đã bị nó lừa!”
Vừa dứt lời, vừa ra khỏi cửa, đã đụng ngay tôi ngay trước cổng tòa nhà.
Tôi ngồi trong xe, vừa đi họp trở về.
Ba tôi sững lại, quay sang mắng bảo vệ:
“Anh nói con gái tôi không làm ở đây, vậy người vừa rồi là ai!?”
Bảo vệ nhướng mày, thản nhiên đáp:
“Nói bậy, đó là cổ đông lớn của chúng tôi.”
“Nghe nói hôm nay đến lần cuối để thanh lý cổ phần.”
“Nghe nói… bán được rất nhiều tiền.”
Ba tôi đứng chết trân một giây.
Rồi lập tức gọi em họ đuổi theo.
Qua kính chiếu hậu, tôi thấy hai người đang thở hồng hộc chạy đuổi theo.
Tài xế liếc nhìn một cái.
Không vội vàng, cũng không tăng tốc.
Có thể bạn quan tâm
Nhưng họ vẫn không đuổi kịp.
“Nhanh, đuổi nhanh lên!”
“Em gái!”
“A Nguyệt, con gái của ba! Lâu Hi Nguyệt! Đừng đi!”
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến một chuyện.
Dường như đã rất nhiều năm về trước.
Ba tôi ra ngoài uống rượu, đánh bài.
Mẹ tôi bế tôi, vẫn còn rất nhỏ, khó khăn đi theo níu lấy từng bước chân ông ta.
Bà ấy nói:
“Đừng đi.”
Lúc đó, ông ta không quay đầu lại.
Bây giờ, cũng không cần quay đầu nữa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống đóa cẩm chướng trên tay tôi.
Mọi thứ đều mới mẻ.
– Hết –