Khởi Đầu Của Hạnh Phúc - Chương 06
Tôi từ chối thẳng thừng.
Giang Vĩnh Đạt im lặng một lúc, rồi nói tiếp:
“Vậy nếu em bận, anh sẽ cho tài xế đón Dao Dao qua chơi.”
“Không được.” Tôi lạnh lùng đáp. “Con bé đi một mình, tôi sợ con bị bắt nạt.”
Anh ta có vẻ khó chịu, giọng nói cứng rắn hơn:
“Em nói gì vậy? Dao Dao là con gái của anh, là đứa con duy nhất của anh, ai dám bắt nạt con bé trong nhà anh?”
Tôi bật cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo đến tận cùng.
“Anh chắc chắn rằng anh chỉ có một đứa con thôi sao?”
“Nhà anh không phải còn một đứa nữa sao?”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
Tôi cũng không muốn nói thêm, liền cúp máy.
Tối đó, tôi vẫn kể chuyện này cho Dao Dao, hỏi con có muốn đi không.
Tôi tôn trọng quyết định của con.
Nhưng Dao Dao chẳng cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
Không một chút do dự.
Tối hôm sau, khoảng hơn mười hai giờ đêm, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, điện thoại bỗng vang lên.
Là Giang Vĩnh Đạt.
Tôi chần chừ một lát rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng anh ta có chút ngà ngà, câu từ không còn rõ ràng nữa.
“Su Su… Nhiều năm rồi… Đây là lần đầu tiên anh không đón sinh nhật cùng em…”
“Không hiểu sao… lòng anh trống trải…”
Tôi ngồi lặng, nghe anh ta lải nhải.
“Hôm nay nhà rất đông người… có người thân, có bạn bè, còn có đối tác làm ăn… Ai cũng nói cười vui vẻ…”
“Nhưng anh lại thấy cô đơn…”
“Trước đây, mỗi năm sinh nhật, luôn có ba người chúng ta. Không đông người, nhưng anh rất vui…”
“Năm nay, anh không được ăn bánh kem sầu riêng em làm, cũng không nhận được quà của Dao Dao… Thực sự rất buồn—”
Tôi hít sâu, ngắt lời anh ta:
“Anh uống nhiều rồi. Ngủ sớm đi.”
Vừa cúp máy, điện thoại lại reo lên.
Tôi không nghe.
Anh ta tiếp tục gọi.
Lần này, tôi thẳng tay tắt máy.
Nằm trên giường, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh chiếc bánh kem sầu riêng mà anh ta nhắc đến.
Tôi không thích sầu riêng.
Dao Dao cũng không ăn sầu riêng.
Có thể bạn quan tâm
Nhưng Giang Vĩnh Đạt rất thích.
Mỗi năm sinh nhật, tôi đều tự tay làm cho anh ta một chiếc bánh kem sầu riêng.
Anh ta rất thích, thậm chí có thể ăn hết cả cái bánh.
Nhớ lại cảnh tượng ấy, tôi khẽ cười.
Cười vì… bây giờ tôi không cần làm điều đó nữa.
Từ sau khi ly hôn, trong nhà không còn mùi sầu riêng.
Tôi không cần phải miễn cưỡng ngửi cái mùi mà mình ghét cay ghét đắng nữa.
Thật là tuyệt.
Sau khi ly hôn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chủ yếu là ít việc hơn.
Trước đây, ngoài việc quản lý xưởng, tôi còn phải lo liệu đủ thứ việc trong gia đình.
Sau giờ làm, tôi giúp con học bài, cuối tuần đưa con đi học thêm, quan tâm đến việc học, sức khỏe của con.
Tôi quản lý nhiều căn nhà, cửa hàng… Chỉ riêng chuyện tiền điện, nước, các hóa đơn hàng tháng cũng đủ phiền phức.
Việc nhà?
Tuy có người giúp việc lo nấu nướng, dọn dẹp, nhưng việc là quần áo, sắp xếp nhà cửa, vẫn là do tôi tự làm.
Chưa kể…
Dù bố mẹ chồng không sống cùng, nhưng lễ Tết vẫn phải chu đáo quà cáp, thăm hỏi.
Hai ông bà có chuyện gì cũng chỉ tìm tôi.
Trong mắt họ, con trai là ông chủ lớn, rất bận rộn, không nên làm phiền.
Còn tôi?
Tôi thì làm gì cũng được.
Không chỉ có thế.
Cả họ hàng hai bên, chỉ cần có ai đến thành phố, việc đầu tiên là tìm tôi, nhờ tôi lo liệu.
Bây giờ, tất cả những điều đó…
Đều không còn là chuyện của tôi nữa.
Tôi thoát ra khỏi vòng xoáy ấy, không còn phải lo lắng, không còn phải gồng mình nữa.
Tôi bỗng nhận ra…
Ly hôn không phải là mất đi.
Mà là giải thoát.
Trước đây, vì công việc kinh doanh của Giang Vĩnh Đạt, tôi phải duy trì mối quan hệ với các bà vợ của khách hàng.
Đi mua sắm, làm đẹp, thỉnh thoảng tặng quà, giữ mối giao tiếp tốt đẹp.
Lịch trình của tôi luôn dày đặc những ghi chú:
Ai sắp sinh nhật, ai sắp khai trương cửa hàng, ai có người thân nhập viện…