Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 2
Vải lụa rơi xuống, để lộ ra cảnh sắc dịu dàng mà quyến rũ khiến người ta không khỏi lặng người. Đôi vai mảnh mai run nhẹ trong không khí tĩnh lặng. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng đường nét trên cơ thể cô hiện lên mơ hồ, như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng những nét phác mềm mại nhất.
Anh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như trước mặt là một đoá hoa vừa hé nở, thơm ngát mà mong manh. Không thể chờ đợi thêm, anh cúi xuống, đặt lên làn da ấy những nụ hôn dịu dàng nhưng đầy khao khát, giống như đang tìm kiếm hương vị nguyên sơ nơi một đóa hoa lạ chưa từng được ai chạm đến.
Bàn tay anh chạm nhẹ vào từng đường cong mượt mà, như thể đang lướt trên phím đàn, mỗi lần chạm khẽ là một lần giai điệu vang lên trong lòng cô. Làn hơi thở của anh nóng rực bên tai khiến cô không kìm được mà run lên từng hồi. Những phản ứng ngây ngô, vụng dại của cô khiến anh càng thêm chắc chắn — cô gái trước mặt anh vẫn còn là một mảnh trăng non chưa từng được khám phá.
Những âm thanh khe khẽ thoát ra từ cổ họng cô như một bản tình ca dịu dàng. Dưới tác dụng của ly nước cam, có lẽ đã pha thêm chút vị ấm, hơi thở cô dần trở nên nặng nề. Cơ thể không còn kháng cự, mà dường như đang theo bản năng mà đáp lại.
Chiếc áo khoác ngủ rơi xuống, chỉ còn lại chiếc khăn lụa bịt mắt. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa cô về phía giường như nâng một món báu vật.
Cô nằm đó, như một đóa sen trắng e ấp trong làn sương sớm, thuần khiết và rung động. Từng chi tiết trên cơ thể cô đều như được trau chuốt bởi bàn tay của tạo hóa, từ bờ vai, cổ trắng, xương quai xanh thanh thoát, đến vòng eo nhỏ nhắn như ong… tất cả đều làm anh mê mẩn.
Không thể khống chế thêm được nữa, anh cúi xuống, tiếp tục hành trình khám phá từng ngóc ngách trong khu vườn bí mật ấy. Làn da cô phản ứng theo từng cái chạm, từng hơi thở, từng nhịp rung khẽ.
Trong lúc cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt, anh bỗng khựng lại. Có gì đó khiến anh bối rối — một sự ngờ vực thoáng qua ánh mắt. Những phản ứng ngây thơ, vụng về, ánh mắt khép hờ dưới chiếc khăn lụa, tất cả như thì thầm một bí mật…
Chẳng lẽ...
Khóe môi anh cong lên, một cảm xúc ngọt ngào không tên thoáng qua trong đáy mắt.
"Chỉ một chút nữa thôi, sẽ không còn đau nữa... Em hãy thả lỏng, đừng sợ."
Giọng nói anh nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng đầy mê hoặc.
Cô hơi gật đầu, môi khẽ mím, đôi tay vô thức bấu nhẹ vào lưng anh, như bấu víu lấy một điều gì đó để vượt qua cơn giông cảm xúc đang ập đến.
Những cơn sóng dâng trào, vỗ nhịp nhàng vào bờ bãi cảm xúc, mang theo chút đau rát ban đầu, rồi dần chuyển thành đê mê dịu ngọt. Anh đón nhận từng chuyển động của cô, từng cái rướn mình theo nhịp đan xen, như một bản nhạc đang đến hồi cao trào.
Cô r*n k*ẽ, rồi vòng tay ôm lấy anh như muốn giữ lấy hơi ấm ấy mãi không buông.
Hai người quấn chặt lấy nhau, hơi thở gấp gáp quyện vào nhau, những nụ hôn nóng bỏng nối dài như ngọn lửa đêm đông.
Khi cơn sóng cuối cùng vỡ òa, anh rít nhẹ, rồi vùi sâu vào cơ thể cô, trao gửi tất cả sự chiếm hữu và mãn nguyện trong một nhịp dồn dập cuối cùng.
Một lúc sau, khi cả hai đã yên lặng nằm bên nhau, anh chống tay ngồi dậy, ánh mắt khẽ liếc qua tấm drap trải giường. Một vết ửng đỏ mỏng manh hiện ra như một minh chứng thầm lặng.
Khóe môi anh cong lên, mang theo một sự hài lòng sâu sắc. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai:
"Em thật tuyệt... Tôi rất hài lòng."
Có thể bạn quan tâm
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh bước ra khỏi phòng tắm và trở lại bên giường, trong tay cầm theo một chiếc điện thoại mới.
"Đây là điện thoại tôi chuẩn bị cho em. Có thể dùng thoải mái để liên lạc về nhà. Ngày mai tôi có việc phải bay sang Hàn Quốc, chắc khoảng một tuần mới về. Trong thời gian đó, gì Thẩm sẽ chăm sóc em. Cần gì thì cứ nói với gì ấy."
Cô chỉ nằm nghiêng, quay lưng lại, không nói gì. Anh biết cô đang ngại ngùng nên không ép. Anh cúi đầu, ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ẩn ý:
"Tôi đi một tuần thôi, lúc về chắc em cũng hồi phục rồi... Khi ấy, chúng ta sẽ càng thoải mái hơn. Nhớ ăn uống đầy đủ để còn có sức chờ tôi về đấy."
Nói rồi, bàn tay anh lại nghịch ngợm vòng qua phía trước, khẽ chạm vào nơi mềm mại khiến cô giật mình, hai má đỏ ửng. Nhìn thấy phản ứng ấy, anh bật cười thích thú, cúi xuống hôn nhẹ lên gáy cô.
Trước khi rời đi, anh còn không quên trêu thêm một lần nữa, vỗ nhẹ vào eo cô rồi mới bước ra ngoài, tiếng cửa phòng khép lại vang lên khẽ khàng.
Khắc Minh đã rời khỏi, lúc này Lam Lam mới tháo khăn lụa bịt mắt ra. Cô ngồi dậy, bước vào phòng tắm. Đứng trước gương, cô lặng người. Tất cả đã không còn như trước — cô đã là một người phụ nữ.
Cô nhìn cơ thể mình, những dấu vết của người đàn ông kia vẫn còn rõ ràng. Mỗi lần tay lướt qua một điểm nào, ký ức vừa rồi lại ùa về. Cô dội nước lên người, cố gắng xua đi cảm giác ám ảnh ấy, nhưng càng làm lại càng thấy nóng ran.
Những cảm xúc đan xen khiến cô vừa thẹn thùng vừa mơ hồ chờ đợi. Một tuần sau... anh sẽ quay về.
Trong khi đó, Khắc Minh về phòng, định chợp mắt một chút. Nhưng chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh cô gái nhỏ kia lại hiện ra, khiến lòng anh bứt rứt không yên.
Anh đứng dậy, mở tủ lấy ra một chiếc mặt nạ được thiết kế tinh xảo. Đeo lên, chỉ lộ ra đôi mắt và làn môi, còn lại khuôn mặt được che kín.
Trước cửa phòng cô, anh lấy điện thoại ra gọi. Lam Lam đang ôm gối ngồi trên giường, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình chỉ hiện hai chữ "Thiếu Gia". Cô giật mình, nhận ra đó chính là người đàn ông đã đưa mình chiếc điện thoại. Cô hồi hộp nhấn nghe.
"Alô..."
"Tôi đang đứng trước cửa phòng em. Mở cửa đi, không cần bịt mắt nữa."
"Dạ..."
Cô khẽ bước ra mở cửa. Trước mắt anh là một thiếu nữ xinh đẹp tựa tiên giáng trần: làn da trắng ngần, đôi mắt long lanh, môi đỏ hồng, và mái tóc layer ngắn càng tôn thêm nét trẻ trung cuốn hút.
Chiếc áo khoác ngủ mỏng manh khẽ lay động theo từng nhịp thở. Bên trong không có gì che chắn, khiến những đường cong phác họa qua lớp vải càng thêm gợi cảm. Như một đoá hoa chớm nở trong đêm, tinh khiết mà mê hoặc.
Anh bước vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.



