Mối Tình Với Hai Anh Em Song Sinh - Chương 01
Bạn có từng nghĩ… nếu cả thế giới quay lưng với bạn, bạn sẽ còn lại gì?
Một cô gái – không gia đình, không chốn về, không ai để tin tưởng – đã từng nghĩ rằng… sống sót thôi đã là đủ. Nhưng rồi, cô bước vào một mối quan hệ đầy toan tính với người đàn ông mang quyền lực và lạnh lùng nhất mà cô từng gặp. Người đó tên là Thẩm Hàn Phong.
Cô tiếp cận anh… không vì yêu, mà vì cần một nơi bám víu.
Còn anh, cũng chẳng có ý định yêu cô – chỉ xem cô như một món đồ chơi ngoan ngoãn, một thú cưng biết nghe lời.
Tưởng chừng tất cả chỉ là một vở kịch – giả vờ dịu dàng, giả vờ yêu thương, giả vờ chăm sóc… Nhưng trong từng lần chạm mặt, từng đêm im lặng, từng lần anh kéo cô ra khỏi vực sâu, có những điều đang dần thay đổi – mà cả hai đều không kịp nhận ra.
Khi cô quyết định buông tay… anh biến mất, đúng như cô yêu cầu.
Không một tin nhắn. Không một lần xuất hiện.
Chỉ còn lại làn gió đêm len lỏi qua tấm rèm mỗi tối, và những bó hoa bí ẩn luôn chờ sẵn ở cửa sổ.
Mãi cho đến một ngày… tin tức Thẩm Hàn Phong gặp tai nạn khiến cả thế giới của cô sụp đổ.
Cô – người chưa từng tin vào thần linh – lần đầu tiên đứng trước tượng Phật, khấn cầu cho một người đàn ông mà cô từng nói: “Tôi không cần anh nữa.”
Và rồi… giữa biển mây, dưới bậc thang dẫn xuống núi, người ấy vẫn đứng đó – lặng lẽ nhìn cô như thể chưa từng rời đi.
Đây không phải một chuyện tình ngọt ngào.
Đây là hành trình của một cô gái học cách sống sót trong bóng tối… và cũng là câu chuyện về một người đàn ông dùng cả cuộc đời để giữ lấy một người duy nhất.
“Chỉ mong em sống tốt. Dù em có nhớ anh hay không, chỉ cần em sống tốt là được.”
Một câu chuyện lặng lẽ, như ánh đèn đường luôn sáng trước cửa mỗi đêm – dù bạn có quay lưng lại bao nhiêu lần, nó vẫn ở đó, vì bạn.
“Em không tin thần linh, vì em không có gì để cầu. Nhưng đến cuối cùng… em lại chỉ mong một điều: Thẩm Hàn Phong, bình an.”
*****
Sau khi bắt đầu mối quan hệ với Thẩm Hàn Phong, tôi tình cờ nghe thấy em trai sinh đôi của anh ấy nói bằng giọng nửa đùa nửa thật:
“Anh này, để em giả làm anh một lần, thử chơi đùa với An Ninh xem sao?”
Thẩm Hàn Phong thản nhiên đáp lại, giọng điềm nhiên không chút gợn sóng:
“Cứ làm đi.”
Tôi vờ như không hay biết điều gì, tiếp tục qua lại với một “Thẩm Hàn Phong” giả mạo.
Nhưng đến khi anh phát hiện dấu vết bất thường trên cổ tôi, ánh mắt anh bỗng chốc trở nên cuồng nộ.
Anh lao đến, túm chặt cổ áo em trai mình, gằn giọng hỏi:
“Ai cho phép cậu chạm vào cô ấy?”
****
Đêm khuya, vừa bước ra từ phòng tắm, tôi nhận được một tin nhắn từ Thẩm Hàn Phong.
Đó là địa chỉ của một câu lạc bộ tư nhân sang trọng.
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, chưa kịp phản hồi thì tin nhắn tiếp theo đã đến:
“Đừng để tôi phải đợi lâu, An Ninh.”
Tôi khẽ thở dài, trả lời ngắn gọn: “Tôi đến ngay.”
Nhanh chóng thay đồ, tôi chưa kịp rời khỏi phòng thì đã thấy cha dượng đứng chắn ngay bên ngoài cửa.
Trong ánh mắt vẩn đục của ông ta hiện rõ một sự thèm khát khiến người ta sởn gai ốc.
“Tắm xong mà quần áo vẫn chỉnh tề thế à? Tính đi đâu vào giờ này?”
Vừa nói, ông ta vừa nhả khói thuốc, từng bước tiến lại gần.
Tôi lùi lại hai bước, giữ khoảng cách an toàn, lạnh nhạt nói: “Thẩm Hàn Phong đang đợi tôi.”
Nghe đến cái tên đó, ông ta khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè.
Tôi nhanh chóng lách người qua, mở cửa bước đi.
Có thể bạn quan tâm
Phía sau, giọng ông ta vang lên đầy tức tối:
“Mày tưởng bám được vào Thẩm Hàn Phong là tao không dám động vào hả? Dọa tao bằng cái thằng đó à?”
Tôi quay đầu, bình thản liếc nhìn ông ta, giọng lạnh như băng:
“Ông dám thử không?”
Dứt lời, tôi mạnh tay đóng sập cửa lại. Tiếng cửa vang lên chát chúa, hòa lẫn tiếng chửi rủa giận dữ vẫn còn văng vẳng sau lưng.
Câu lạc bộ toát lên vẻ xa hoa đến ngột ngạt, mỗi vị khách đều ăn mặc sang trọng, thần thái cao ngạo. Trong bộ đồ thể thao giản dị, tôi giống như một kẻ lạc lõng giữa thế giới tráng lệ này.
Nhân viên nhanh chóng dẫn tôi lên phòng VIP ở tầng trên cùng. Khi đến gần, tôi đã nghe thấy tiếng cười đùa vọng ra từ bên trong.
“Anh này, nghe nói An Ninh đối xử với anh tốt lắm đúng không?”
“Để em đóng giả anh, thử vui vẻ với cô ấy một chút.”
Câu nói vừa dứt, lập tức kéo theo tiếng cổ vũ ồn ào vang lên.
“Ôi trời, Thẩm Nhị cậu tính công khai giành người yêu đấy à?”
“Cậu không hiểu đâu, An Ninh ngây thơ lắm. Ngày nào cũng nấu canh cho anh Hàn Phong, dỗ anh ấy uống thuốc, dịu dàng đến mức người sắt cũng phải mềm lòng.”
“Nhưng liệu anh cả có đồng ý không?”
“Còn hỏi gì nữa, Hàn Phong và Hàn Dịch từ nhỏ đến lớn thân thiết là thế, chuyện thế này chẳng phải cũng từng xảy ra rồi sao?”
Khi tiếng cười nói trong phòng dần lắng xuống, giọng nói trầm và lạnh lùng của Thẩm Hàn Phong mới vang lên:
“Cứ để vậy đi, coi như quà chào đón cậu trở về.”
Trong giọng điệu ấy, không hề có lấy một chút do dự hay bận tâm. Chỉ là sự thờ ơ pha chút cợt nhả, như thể đây chỉ là một trò đùa chẳng mấy giá trị.
Không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.
Nhân viên dẫn đường đứng im, ánh mắt lúng túng nhìn về phía tôi, không rõ nên tiến hay lùi.
Còn tôi, là người trong cuộc, lại chẳng có chút biểu cảm nào. Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy, rồi đẩy cửa bước vào.
Ngày đầu tiên tôi tiếp cận Thẩm Hàn Phong, mục đích vốn dĩ không phải vì tình cảm, mà chỉ để tìm kiếm một chiếc ô đủ lớn, đủ quyền lực để che chắn cho tôi khỏi những cơn mưa của đời mình.
Một chiếc ô mang tên gia tộc họ Thẩm – đủ để tôi không bị bạn học ức hiếp, cũng không phải sống trong nỗi ám ảnh từ ánh mắt bệnh hoạn của cha dượng ở nhà.
Khi người ta sắp chìm xuống đáy vực, điều duy nhất họ cần là một sợi dây cứu sinh – còn sợi dây ấy là ai, xuất phát từ đâu, lại chẳng quan trọng.
Dù sao, đến lúc nào đó, nó cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Những gã công tử ngồi trong phòng thấy tôi bước vào liền huýt sáo trêu chọc, ánh mắt tràn đầy ngạo mạn và phong lưu.
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, từ tốn tiến đến trung tâm căn phòng.
Hai người họ ngồi cạnh nhau – Thẩm Hàn Phong và người em sinh đôi, Thẩm Hàn Dịch – ánh mắt cả hai dán chặt vào tôi như thể đang quan sát một con mồi tự nguyện đi vào bẫy.
Họ giống nhau đến kinh ngạc – từng đường nét gương mặt như được sao chép, làn da trắng lạnh như tuyết, vẻ ngoài gần như hoàn hảo đến mức phi thực.
“An Ninh, em đến rồi.”
Một cánh tay vươn ra, kéo tôi ngồi xuống cạnh.
Tôi nhìn khuôn mặt ấy, cười nhạt trong lòng.
Dù hai người giống hệt nhau về ngoại hình, nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn. Thẩm Hàn Phong trầm tĩnh và đầy áp lực, còn Thẩm Hàn Dịch lại mang theo vẻ bất cần và nổi loạn.
Nhưng với tôi, tất cả đều chẳng quan trọng. Tôi không quan tâm người đối diện là ai, miễn là người đó có thể giúp tôi sống sót qua kỳ thi này, rời khỏi ngôi nhà mục nát kia.
Tôi tự nhiên nắm lấy tay Thẩm Hàn Dịch, như thể thực sự đã nhận nhầm anh ta là Thẩm Hàn Phong.
Có lẽ rất hài lòng với phản ứng ấy, Thẩm Hàn Dịch đan chặt các ngón tay tôi vào tay mình, rồi quay sang giới thiệu:
“Đây là em trai tôi, Thẩm Hàn Dịch.”