Tóm tắt
Kỳ Thư và Trạch Hòa từng có một tình yêu rất nghèo nhưng rất đẹp. Họ bắt đầu từ con số không, từng ở trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, ôm nhau khóc vì mệt mỏi, cùng cố gắng từng chút để bước vào giới giải trí. Trạch Hòa từ một diễn viên vô danh trở thành Ảnh đế; Kỳ Thư từ một cô gái chật vật trở thành người đại diện nổi tiếng. Trong quá trình đó, họ từng hứa sẽ yêu nhau mãi mãi, từng đeo nhẫn cỏ để thề nguyện.
Nhưng khi sự nghiệp lên cao, tình cảm lại rạn nứt. Trạch Hòa dần thay đổi, nhiều lần ngoại tình, nhiều lần khiến Kỳ Thư bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Khi Kỳ Thư hét, khóc, níu kéo, anh lại lạnh lùng. Khi cô bị hại, anh không tin cô mà tin người ngoài. Khi cô tuyệt vọng, anh lại đối xử với cô bằng sự tính toán của một người quen sống trong đấu đá quyền lực.
Kỳ Thư dần trở nên tách rời, sống trong cảm giác bị phản bội kéo dài nhiều năm. Cho đến khi cô quyết định ly hôn, dùng đoạn video camera để ép Trạch Hòa đối mặt sự thật. Nhưng sau đó, cô phát hiện: tất cả mọi cuộc đấu đá, mọi hành động “diễn”, mọi vòng xoáy hiểu lầm — đều xuất phát từ cả hai phía, từ sự mệt mỏi, sự nghi ngờ, và sự không còn là chính mình sau bảy năm.
Cùng lúc đó, Kỳ Phong – một diễn viên trẻ mà cô từng giúp đỡ – xuất hiện bên cạnh, dùng cách của mình để bảo vệ cô. Giữa họ hình thành một mối quan hệ mơ hồ: vừa dựa vào nhau, vừa thử xem liệu điều này có thể trở thành tình yêu hay chỉ là một cách tự chữa lành.
Những căng thẳng trong giới giải trí, áp lực từ Trạch gia, sự ghen tuông của Lăng Nhã và màn trả thù của nữ diễn viên năm xưa dần đẩy tất cả đến cao trào. Một tai nạn xe tải lao thẳng vào xe Kỳ Thư và Kỳ Phong. Kỳ Phong đã chọn đối đầu trực diện để bảo vệ cô. Vụ tai nạn liên lụy ba chiếc xe, trong đó có chiếc xe mà Trạch Hòa đang ngồi.
Khi tỉnh lại giữa hỗn loạn, đối diện với sinh tử và những tàn dư của tình yêu cũ, Kỳ Thư nhận ra tất cả những gì cô từng cố níu giữ đã không còn ý nghĩa. Chiếc nhẫn cỏ năm xưa chỉ còn lại như một ký ức. Tình yêu từng đẹp như phim đã bị thời gian, ngoại tình, nghi kỵ và tổn thương làm mục nát.
Cuối cùng, cô chọn rời khỏi cuộc hôn nhân đó bằng sự bình thản. Cô mở quán bar riêng, sống cuộc đời mình, không níu kéo, không thù hận. Trạch Hòa quay lại tìm cô, muốn “cưới lại” cô bằng chiếc nhẫn cỏ đã nhặt từ cống, nhưng cô từ chối. Cô không muốn dành phần đời còn lại để đoán xem điều gì giữa họ là thật hay giả nữa.
Kỳ Phong — với sự trẻ trung, nhiệt tình và tình cảm chân thành — tiếp tục ở bên cạnh cô, không đòi hỏi, chỉ mong cô mở lòng. Nhưng Kỳ Thư chưa vội. Cô để tương lai tự mở ra, không ràng buộc mình vào bất kỳ ai.