Tái Sinh Và Trừng Phạt - Chương 7
Không còn nơi dựa dẫm, Đào Tương Mi đành bám lấy anh ta như chiếc phao cuối cùng.
Cho đến một ngày, sau khi bị khách trong khách sạn mắng nhiếc thậm tệ, anh ta uống say, đem toàn bộ uất ức trút lên người cô ta. Trong cơn say mù quáng, anh ta đánh đến mức cô ta thương tích đầy mình, gương mặt bị tàn phá, chân gãy, cả cuộc đời xem như khép lại.
Trong nỗi phẫn nộ, Đào Tương Mi báo cảnh sát. Mặc Thời Phong lập tức bị bắt và cuối cùng cũng phải vào tù.
Toàn bộ chuyện đó, tôi hoàn toàn không hay biết.
Sáu năm trôi qua, tôi và Kỷ Sâm Hàn đồng hành bên nhau. Cuối cùng tôi cũng mở lòng, chấp nhận anh. Chúng tôi có chung mục tiêu, chung lý tưởng, cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới.
Dù từng bị phản bội, tôi chưa bao giờ đánh mất can đảm để yêu thêm lần nữa. Và lần này, tôi tin mình đã không chọn sai.
*****
Sau tất cả những biến cố từng dồn dập ập đến, khi nhìn lại, tôi mới nhận ra cuộc đời thật sự có những ngã rẽ mà chính mình không thể ngờ được. Từ một cuộc hôn nhân tưởng chừng kiên cố suốt năm năm, tôi đã phải chứng kiến nó mục ruỗng từ bên trong, để rồi sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc. Sự phản bội của Mặc Thời Phong không chỉ khiến tôi mất đi niềm tin vào người đàn ông từng đầu ấp tay gối, mà còn khiến mẹ chồng tôi — người phụ nữ mạnh mẽ cả đời — phải gánh thêm một vết thương mới trên trái tim đã mỏi mệt vì sự đổ vỡ thuở xưa.
Ngày tôi ký vào tờ đơn ly hôn, tôi đã nghĩ rằng lòng mình sẽ đau tới mức không thể thở được. Nhưng lạ thay, cảm giác khi ấy không phải là tan nát, mà giống như cuối cùng đã chạm được vào một cánh cửa giải thoát, nơi tôi có thể bước ra khỏi bóng tối ngột ngạt của những tháng ngày chịu đựng. Có lẽ bởi vì tôi hiểu, đau đớn không nằm ở việc chia tay, mà nằm ở những ngày phải sống chung với một người đã không còn thuộc về mình.
Mẹ chồng tôi — người phụ nữ từng đứng trên thương trường với bản lĩnh thép — đã một lần nữa đối mặt với sự thật tàn nhẫn: đứa con trai bà dốc lòng nuôi dưỡng lại lặp lại đúng sai lầm của cha nó. Bà từng nghĩ chỉ cần yêu thương nhiều hơn thì sẽ bù đắp được những thiếu hụt từ cuộc hôn nhân tan vỡ trong quá khứ. Nhưng hóa ra, có những điều dù cố gắng đến đâu vẫn không thể giữ lại. Và khi phải chứng kiến đứa con trai của mình chọn sai đường, bà chỉ còn lại lựa chọn duy nhất: dứt khoát loại bỏ nguồn cơn khiến bà đau đớn.
Tước quyền thừa kế của Mặc Thời Phong không phải điều bà muốn, nhưng là điều bà buộc phải làm. Đó không chỉ là sự trừng phạt, mà còn là lời nhắc nhở cuối cùng dành cho anh ta — rằng những gì anh ta đánh mất không phải là tài sản hay quyền lực, mà là lòng tin và sự bảo bọc của người mẹ duy nhất còn lại trên đời.
Còn với tôi, từng bước đi về phía trước cũng không hề dễ dàng. Tổn thương do phản bội để lại như một vết rạn trong lòng. Nhưng thật may mắn, giữa những đổ nát ấy, tôi vẫn tìm được người dám kiên nhẫn đứng cạnh, dù biết tôi không còn nguyên vẹn như trước.
Có thể bạn quan tâm
Kỷ Sâm Hàn xuất hiện trong cuộc đời tôi vào thời điểm tôi nghĩ mình không còn đủ dũng khí để yêu thêm lần nữa. Anh không vồ vập, không cố chen vào những khoảng trống trong tim tôi, mà chỉ lặng lẽ đứng cạnh, để tôi hiểu rằng mình không cần phải gượng gạo mạnh mẽ trước mặt anh. Anh kiên trì như dòng nước chảy, nhẹ nhàng bào mòn những vết sần chai của thời gian, khiến tôi dần tin rằng cuộc đời thực sự có thể dịu dàng thêm một lần nữa.
Nhưng cũng chính vì sự dịu dàng ấy mà tôi phải học cách đối diện với sự sụp đổ của người đàn ông từng là chồng mình. Khi Mặc Thời Phong bị mẹ chồng tước quyền lực, bị công ty gạt ra ngoài, bị chính tình nhân đẩy vào vòng lao lý… tôi không hề hả hê, cũng không đau lòng. Bởi đến cuối cùng, tôi hiểu: mỗi người đều phải trả giá cho những lựa chọn của chính mình.
Anh ta từng có trong tay mọi thứ: gia thế, quyền lực, sự tin tưởng của mẹ và tình yêu của tôi. Nhưng anh ta đã tự tay ném đi từng món một, vì những ảo ảnh phù phiếm mà bản thân anh ta tưởng là hạnh phúc. Đến khi mất tất cả, anh ta mới chạy về phía tôi để tìm kiếm cứu rỗi. Nhưng lúc ấy giữa chúng tôi đã là hai thế giới khác nhau, không còn lối đi chung nào nối lại được nữa.
Còn về phần Đào Tương Mi, ba năm tù đằng đẵng sau tội cố ý giết người không thành đủ để khiến dung mạo lẫn cuộc đời cô ta hoàn toàn đổi sắc. Khi trở về, cô ta tìm đến Mặc Thời Phong với hy vọng níu lấy chút gì còn sót lại. Nhưng lúc đó, cả hai đều đã không còn là chính mình — không còn đẹp, không còn quyền lực, không còn tự tin và kiêu hãnh như xưa. Hai kẻ từng bám vào nhau vì dục vọng và lợi ích, cuối cùng chỉ còn lại sự hận thù và tàn bạo. Đòn say của Mặc Thời Phong, sự trả đũa của Đào Tương Mi, và bản án tù của anh ta — tất cả đều là kết cục tất yếu.
Tôi từng nghĩ sẽ có ngày mình hối hận vì đã ly hôn. Nhưng hóa ra, điều duy nhất khiến tôi nuối tiếc chỉ là: tôi đã không rời đi sớm hơn.
Ngày mẹ chồng nhắm mắt xuôi tay, bà nắm tay tôi thật nhẹ, như muốn trao lại lời dặn cuối cùng. Bà nói tôi xứng đáng có hạnh phúc, xứng đáng có một người đàn ông biết giữ lời, biết trân trọng, biết yêu thương đúng cách. Và tôi tin bà đã đúng.
Sáu năm qua, tôi và Kỷ Sâm Hàn xây dựng cuộc sống mới bằng sự đồng lòng, chân thành và niềm tin. Chúng tôi không vội vã bước vào tình yêu, nhưng khi đã mở cửa trái tim, tôi biết đó là lần đầu tiên tôi yêu một người bằng ý muốn thuần túy của chính mình — chứ không phải vì kỳ vọng của gia đình, hay vì một cuộc hôn nhân được xem là “môn đăng hộ đối”.
Tôi đã từng tin sai người. Nhưng cuối cùng, tôi lại chọn đúng một người xứng đáng với cả phần đời còn lại.
Và khi nhìn về quá khứ, tôi không còn cảm thấy đắng cay nữa.



