Thế Hệ Khởi Nghiệp
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải Trí
  • Về chúng tôi
Advanced
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải trí
  • Về chúng tôi
  • ROMANCE
  • COMEDY
Chương trước
Chương sau
tai-hon-cung-anh-canh-sat

Tái Hôn Cùng Anh Cảnh Sát

tham-tong-va-co-vo-be-nho

Thẩm Tổng Và Cô Vợ Bé Nhỏ

khi-tinh-yeu-tro-thanh-sai-lam

Khi Tình Yêu Trở Thành Sai Lầm

song-sot-sau-hon-nhan

Sống Sót Sau Hôn Nhân

sau-khi-ly-hon

Sau Khi Ly Hôn

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT
tai-hon-cung-anh-canh-sat

Tái Hôn Cùng Anh Cảnh Sát

Tháng 10 22, 2025
Chương 10 Chương 9
tham-tong-va-co-vo-be-nho

Thẩm Tổng Và Cô Vợ Bé Nhỏ

Tháng 10 22, 2025
Chương 71 Chương 70
khi-tinh-yeu-tro-thanh-sai-lam

Khi Tình Yêu Trở Thành Sai Lầm

Tháng 10 20, 2025
Chương 11 Chương 10
song-sot-sau-hon-nhan

Sống Sót Sau Hôn Nhân

Tháng 10 20, 2025
Chương 07 Chương 06
sau-khi-ly-hon

Sau Khi Ly Hôn

Tháng 10 20, 2025
Chương 10 Chương 09

Thẩm Tổng Và Cô Vợ Bé Nhỏ - Chương 03

  1. Trang chủ
  2. Thẩm Tổng Và Cô Vợ Bé Nhỏ
  3. Chương 03
Chương trước
Chương sau

Người quản gia thoáng sững người. Lời nói ấy nghe thật, mà cũng quá đáng thương. Bà không biết nên tin hay không, chỉ khẽ gật đầu rồi quay lưng bỏ đi, để lại cô một mình trong căn phòng xa lạ.

Tiếng gõ cửa vang lên. “Phu nhân, đây là những món đồ thiếu gia đã chuẩn bị sẵn cho người.”

Năm người giúp việc nối nhau mang vào quần áo, túi xách, giày dép hàng hiệu. Những thứ xa hoa ấy vốn thuộc về Ngọc Châm — người phụ nữ đáng lẽ ra đứng trong vai cô hôm nay.

Ngọc Uyển nhìn đống đồ trước mặt, lặng lẽ đóng cửa lại. Cô không thể mặc chúng. Không phải vì ghét bỏ, mà vì chúng không thuộc về mình.

Cô chọn một bộ váy ngủ đơn giản, bước vào phòng tắm. Từng lớp vải cưới được tháo xuống, chiếc vương miện rơi nhẹ trên bàn, son phấn trôi dần theo làn nước lạnh. Chỉ còn lại khuôn mặt thật với làn da mịn màng và đôi môi hồng nhạt.

Nước lạnh tràn qua vai, cô ngồi xuống, vòng tay ôm lấy đầu gối. Từng giọt nước hòa với nước mắt, rơi xuống không tiếng động. Hôm nay, lớp vỏ mạnh mẽ cô khoác suốt một ngày đã rạn vỡ.

Tại sao cô lại bị đẩy đến bước này? Bị chính người thân ruột thịt hãm hại, bị ép sống trong thân phận kẻ thay thế. Mọi con đường phía trước đều mịt mù.

Khi bước ra, cô lau khô tóc, rồi khẽ nằm xuống giường. Ánh đèn mờ nhạt phủ lên khuôn mặt thanh thoát. Dù biết cuộc đời mình vừa rẽ sang một ngã tối, cô vẫn tự nhủ — dù có phải sống trong bóng đêm, thì vẫn phải sống. Sống, cho dù chẳng còn chút ánh sáng nào sót lại.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu len qua khung cửa sổ, rọi lên khuôn mặt Ngọc Uyển đang ngủ vùi. Cô khẽ mở mắt, cố xua đi cơn mệt mỏi còn đọng lại sau một đêm dài đầy nặng nề. Bước vào phòng tắm, cô rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn, rồi chọn một chiếc váy đơn giản trong số ít đồ đạc của mình. Tất cả đều giản dị, chẳng có gì tương xứng với danh xưng “thiếu phu nhân” mà người ta gọi.

Khi cô bước xuống cầu thang, Thẩm Dịch Phong đã ngồi ở bàn ăn, áo sơ mi trắng phẳng phiu, gương mặt lạnh như sương sớm.

“Ngồi xuống.” — Giọng anh vang lên, trầm thấp nhưng đầy uy quyền.

Cô kéo ghế ngồi đối diện, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng.

“Kiều Ngọc Uyển,” — anh nói, từng chữ như lưỡi dao nhỏ, “dù sao cô cũng là vợ trên danh nghĩa của tôi. Bây giờ chị cô đã bỏ đi, thì chi bằng để cô tạm thời thay thế vị trí đó. Khi nào cô ta quay về, cô sẽ phải biến mất khỏi đây.”

Bàn tay đang đặt trên gối của cô khẽ run lên. Ngọc Uyển cúi thấp đầu hơn, cảm giác như từng hơi thở cũng nặng nề.

“Ngẩng đầu lên.” — Anh quát.

Giọng nói ấy khiến tim cô khựng lại. Người quản gia đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, trong lòng thoáng xót xa. Bà đã hiểu lầm cô — đêm qua bà nghĩ cô là người chị kiêu căng kia, nào ngờ cô gái này lại yếu đuối và cam chịu đến thế.

Ngọc Uyển cố gắng hít sâu, ngẩng đầu lên theo lời anh. Đôi mắt chạm nhau, trong mắt anh ánh lên sự khinh miệt lạnh lẽo.

“Thật đáng chán. Từ ánh nhìn đến giọng nói, đều khiến tôi ghê tởm. Nếu không có gương mặt giống chị cô, tôi đã không để cô sống yên tới giờ.”

Ngọc Uyển khẽ cười, nụ cười nhạt như sương mờ tan trong nắng.

Anh đứng dậy, kéo ghế, giọng đanh lại: “Ngoan ngoãn ở trong nhà. Cô không được phép bước ra ngoài nửa bước. Nhớ lấy — cô chỉ là kẻ thế thân, không hơn không kém.”

Khi anh quay đi, cô khẽ cất tiếng, giọng nhỏ như hơi thở: “Tôi… có thể xin anh một chuyện không?”

Anh quay lại, ánh mắt khinh bạc: “Cầu xin tôi sao? Người như cô cũng biết cầu xin à?”

Cô mím môi, chậm rãi nói: “Anh có thể cho tôi một ít tiền tiêu vặt được không?”

Câu nói khiến không khí chùng xuống. Cô cúi đầu, giọng run run: “Tôi không cần gì xa hoa, chỉ muốn mua vài thứ nhỏ thôi… giấy, bút, màu vẽ… tôi không còn tiền. Cha mẹ đã lấy hết tiền tiết kiệm của tôi.”

Anh tiến lại gần, đôi mắt tối lại. Ngón tay anh bóp chặt cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên:

“Thì ra bây giờ mới hiện rõ bộ mặt thật. Cô cũng như bao người khác, vì tiền mà đến. Dơ bẩn.”

Ngọc Uyển không đáp. Trong đôi mắt long lanh ấy, nỗi tủi thân hòa cùng sự cam chịu. Dù có nói gì, anh cũng chẳng bao giờ tin.

“Được thôi.” — Anh cười nhạt. “Nếu cô thích tiền, tôi sẽ dùng nó để sỉ nhục cô. Tối nay, tắm rửa sạch sẽ, nằm sẵn trên giường. Tôi sẽ cho cô số tiền cô muốn.”

“Không…” — cô lắc đầu, giọng nghẹn lại. “Nếu anh không cho, tôi sẽ không xin nữa.”

“Cô nghĩ mình có quyền từ chối sao?” — Anh nói lạnh lẽo, rồi quay người bỏ đi. Tiếng giày vang trên nền đá, chiếc Lamborghini đen rời khỏi biệt thự, để lại sau lưng mùi khói xăng nhàn nhạt và không gian im ắng.

Ngọc Uyển nhìn theo bóng xe, cười gượng. “Để cháu ăn xong rồi dọn cho.”

Người quản gia vội ngăn lại: “Phu nhân cứ ăn đi, để người làm dọn là được.”

Cô khẽ lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ: Anh ta đã nói tôi không bao giờ là Thẩm phu nhân, thì sao có thể để họ phục vụ như thế?

Cô cố gắng ăn hết bữa sáng, từng miếng cơm nghẹn đắng. Dẫu sao cũng phải ăn, vì chỉ khi còn sức, cô mới có thể tiếp tục sống. Ngày xưa ở nhà, có khi cô còn chẳng được ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.

Ăn xong, cô giúp mọi người thu dọn, rồi một mình ngồi nơi phòng khách tĩnh lặng. Ngoài kia, Thẩm Dịch Phong đang gọi cho Thư ký Phùng.

“Cô ấy thế nào rồi? Đã tìm được chưa?”

Có thể bạn quan tâm

Kế hoạch kinh doanh phòng Gym mới nhất

Kế hoạch kinh doanh phòng Gym thể hình cho người mới bắt đầu (P1)

Kinh doanh online mặt hàng gì bây giờ

Nên kinh doanh online mặt hàng gì bây giờ để có thể thành công

Kinh nghiệm Livestream bán hàng thực chiến

Kinh nghiệm Livestream bán hàng thực chiến cho dân kinh doanh

Lấy sỉ trái cây ở đâu để kinh doanh hiệu quả

Lấy sỉ trái cây ở đâu để kinh doanh hoa quả trái cây hiệu quả ?

“Thưa Thẩm tổng,” — đầu dây vang lên giọng lo lắng, “Kiều tiểu thư có giấy tờ xuất cảnh sang Pháp, nhưng hiện không có ai bảo lãnh bên đó. Chúng tôi vẫn chưa xác định được vị trí của cô ấy.”

“Tôi không muốn nuôi một lũ vô dụng.” — Anh đáp lạnh, rồi cúp máy.

Trong biệt thự rộng lớn, ánh sáng phản chiếu trên tường cẩm thạch, mọi thứ đều xa hoa và lạnh lẽo. Ngọc Uyển lặng nhìn quanh. Căn nhà đẹp như tranh, nhưng cô lại thấy ngột ngạt như lồng son.

Cô ngồi nơi khu vườn nhỏ, nhìn những cánh chim sà xuống rồi bay đi. Chúng có đôi, có bạn; còn mình thì chẳng có ai.

Từ nhỏ, cô đã thiếu hơi ấm của cha mẹ, bị bỏ mặc giữa những so đo và thiên vị. Bây giờ, dù có sống trong nhung lụa, trái tim cô vẫn lạnh lẽo như đêm đông.

Phía sau, người quản gia đứng lặng nhìn cô, ánh mắt trĩu nặng. Trong lòng bà thoáng chua xót: Thì ra cô gái ấy không hề xấu, chỉ là bị cuốn vào trò tàn nhẫn của người đời…

Đêm xuống, không gian trong biệt thự chìm trong tĩnh lặng đến nghẹt thở. Ngọc Uyển vừa bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước còn vương trên tóc, thì giật mình thấy anh đang đứng nơi cửa. Ánh mắt anh lặng như băng, trong đó có điều gì đó tối tăm mà cô không thể lý giải.

“Anh… sao anh lại ở đây?” — giọng cô run nhẹ.

Thẩm Dịch Phong khóa cửa, nụ cười trên môi anh nhạt đến rợn người.

“Đừng giả vờ thuần khiết. Tôi chỉ đang giúp cô… kiếm tiền.”

Cô lùi lại, thu mình vào góc tường. “Không… tôi không cần tiền nữa, xin anh đi đi.”

Người đàn ông ấy, với bộ âu phục phẳng phiu, ánh mắt lạnh lẽo và hơi rượu thoảng quanh, khiến cô cảm thấy như đứng trước vực thẳm.

Anh bước đến gần, không để ý đến lời van nài của cô. Hơi thở anh trút xuống, nặng nề và đầy giận dữ. Cô run lên, cảm nhận rõ rệt cơn cuồng nộ trong từng động tác anh.

“Anh đừng như vậy…” — giọng cô nghẹn lại.

Nhưng lời nói ấy tan biến trong không gian. Bóng hai người nghiêng ngả dưới ánh đèn vàng yếu ớt, những âm thanh pha trộn giữa đau đớn và tuyệt vọng. Trong cơn giằng co ấy, chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng vỡ vụn của lòng tự trọng.

Cô cảm nhận từng phút giây trôi qua như hàng thế kỷ. Nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng người đàn ông từng được ca ngợi là tài giỏi và lý trí kia đã đánh mất chính mình trong hận thù.

Bên ngoài, gió đêm thổi rít qua ô cửa sổ, lay động rèm trắng như chứng nhân cho bi kịch đang diễn ra. Mọi thứ kết thúc khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua khung cửa.

Thẩm Dịch Phong buông tay, đứng dậy. Ánh mắt anh lạnh đến đáng sợ, không có chút xót thương nào, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi pha lẫn cay nghiệt. Anh rời đi, để lại cô nằm bất động trên giường, gương mặt nhợt nhạt, hàng mi ướt đẫm.

Trong căn phòng mờ sáng, Ngọc Uyển khẽ cử động, toàn thân như tan rã. Cô co người lại, ôm lấy chính mình. Nỗi đau đớn không chỉ ở thân xác, mà còn là vết thương sâu hoắm trong tâm hồn.

Cô nhìn trân trân lên trần nhà, trong đầu chỉ có một câu vọng lại:

Từ nay, cô đã thật sự mất hết rồi.

Thẩm Dịch Phong quay vào phòng tắm, tắm rửa gọn gàng rồi bước ra. Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn, vẻ điềm tĩnh trở lại như chưa từng có gì xảy ra. Anh vào phòng lấy một lọ thuốc rồi trở về chỗ Ngọc Uyển. Cô nằm im trên giường, toàn thân mệt lử, anh tháo những dây buộc còn sót lại rồi ghì tóc cô kéo cô ngồi dậy.

Cơn đau khiến cô rên khẽ khi cử động. Anh mở lọ thuốc, bắt cô uống, một tay bóp chặt cằm bắt cô nuốt. Ngọc Uyển chỉ biết nghe theo, trong cổ họng vị đắng lợm của thuốc còn át cả tiếng nấc.

Anh xỏ vào tay cô một xấp tiền, ném xuống bên cạnh và nói lạnh lùng rằng đó là của cô, rằng anh thích dùng tiền để làm nhục cô. Lời nói như dao cắt sâu vào tim, nhưng cô không còn sức phản kháng.

Sáng hôm sau, cơ thể cô ê ẩm, phía dưới còn âm ỉ đau rát. Ngọc Uyển chồm dậy, chỉ phủ tấm chăn mỏng che lấy cơ thể. Trên ga giường vương vài vệt đỏ, đó là điều mà cô đã giữ gìn suốt hai mươi năm, bây giờ đã vỡ vụn trong một đêm dài. Nước mắt cô khô cạn, tiếng khóc vỡ ra trong cổ họng nhưng không thành tiếng.

Cô bước vào phòng tắm, xả sạch vết bẩn và mặc đồ một cách máy móc. Trước khi ra khỏi phòng, cô cầm lấy những tờ tiền anh ném vung vãi đêm qua. Họ gọi đó là hào phóng, nhưng với cô chỉ là lời mạ lỵ kín đáo.

Quản gia gõ cửa, giọng bà vừa dịu vừa gượng: “Phu nhân, xuống ăn sáng thôi.”

Ngọc Uyển mỉm cười yếu ớt và khẽ xin đừng gọi cô bằng danh xưng ấy nữa, nhờ bà giặt ga nệm cho cô. Bà quản gia cúi đầu, mắt đượm buồn. Đêm qua bà đã nghe thấy một phần sự việc, và trong lòng bà có một mối oán giấu kín dành cho thái độ của chủ nhà.

Sau bữa sáng, Ngọc Uyển đi làm vài việc mình cần. Cô ra tiệm mua giấy và bút để vẽ, rồi ghé ngân hàng mở một thẻ mới cho an toàn. Dù biết nơi đây chỉ tạm trú, cô vẫn trở về biệt thự vào buổi trưa. Ở giữa bốn bức tường lộng lẫy, cô tìm về góc nhỏ nơi có thể để bút vẽ, đặt nỗi đau xuống giấy bằng những đường nét khẽ khàng.

Người quản gia bưng cho cô một bát cháo hạt sen, ân cần nhắc cô ăn cho khỏe. Ngọc Uyển chỉ gật đầu, mắt không rời bản phác thảo. Vẽ là nơi duy nhất cô tìm thấy chút thanh thản, nơi nỗi sợ có thể chuyển hóa thành thứ khác, nhẹ nhàng hơn.

Buổi tối, khi cô đang ăn thì Thẩm Dịch Phong trở về. Anh đứng ở cửa, trông nghiêm chỉnh và lạnh lùng như một bức tượng. Điện thoại rung lên, người gọi là Ông Kiều Thiên Hoa. Anh nghe máy, giọng khẽ lạnh: có người vẫn dám gọi, dù chuyện hôm trước đã khiến anh nổi giận.

Nhìn thấy cô ngồi lặng lẽ ăn cơm trong gian bếp sáng đèn, Thẩm Dịch Phong nở một nụ cười lạnh nhạt rồi tiến lại gần. Anh vừa nhấc máy, vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, cố tình bật loa ngoài, giọng nói trầm khàn vang lên:

“Alo, có chuyện gì?”

Chương trước
Chương sau

CÓ THỂ BẠN THÍCH

yeu-tham-chu-nuoi
Yêu Thầm Chú Nuôi
Tháng 8 31, 2025
bi-mat-trong-cuon-nhat-ky
Bí Mật Trong Cuốn Nhật Ký
Tháng 7 29, 2025

Bài viết tham khảo

Kiến thức kinh doanh

Case study: Startup công nghệ Việt gọi vốn thành công 1 triệu USD

Xu hướng là điều người dùng mạng xã hội quan tâm nhất Kiến thức kinh doanh

Kinh nghiệm kinh doanh online hiệu quả bắt đầu từ con số 0

Kỹ năng kinh doanh

Giải pháp tăng doanh thu và lợi nhuận cực đơn giản cho mọi doanh nghiệp

Sai lầm khi bán hàng online trên Facebook cá nhân Kinh nghiệm kinh doanh

6 sai lầm cần tránh khi bán hàng online trên Facebook cá nhân

Ý tưởng kinh doanh mùa đông hiệu quả nhất Kiến thức kinh doanh

7 ý tưởng kinh doanh mùa đông có thể giúp bạn hốt bạc trong năm nay

Các chợ đầu mối tại Thành phố Hồ Chí Minh hiện nay Kiến thức kinh doanh

Tổng hợp 10 chợ đầu mối tại Thành phố Hồ Chí Minh nổi tiếng nhất

Kinh nghiệm kinh doanh cửa hàng hoa tươi Kinh doanh hoa - cây cảnh

Kinh nghiệm mở cửa hàng hoa tươi từ A đến Z với 6 bước cơ bản

Kiến thức kinh doanh

Khởi nghiệp với dịch vụ tổ chức sinh nhật và sự kiện nhỏ tại nhà – thị trường ngách đầy tiềm năng.

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Thế Hệ Khởi Nghiệp là blog cá nhân chuyên chia sẻ kiến thức về khởi nghiệp, bí quyết kinh doanh và nội dung truyền cảm hứng dành cho thế hệ khởi nghiệp – đặc biệt trong lĩnh vực kinh doanh online và bán hàng online – nhằm giúp cá nhân, cửa hàng và doanh nghiệp xây dựng kế hoạch, lựa chọn mô hình khởi nghiệp phù hợp và hiệu quả nhất.

Website đang hoạt động thử nghiệm và chờ cấp giấy phép trang thông tin của Bộ Thông tin và Truyền thông.

DMCA
Giới thiệu
  • Giới Thiệu
  • Bảo Mật
  • DMCA
  • Liên Hệ
  • Disclaimer
Dịch vụ
  • Thiết kế website

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Mở bằng trình duyệt bên ngoài

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng mở trang này bằng Chrome/Safari thay vì trình duyệt trong Facebook.