Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 50
Mỗi ngày trôi qua đều giống hệt nhau. Anh đến. cô tránh mặt. Cứ thế suốt một tuần, anh bị cô cho “leo cây” không dưới bảy lần.
Đến ngày thứ bảy, Diệp Ảnh Quân không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh quyết định sẽ không chờ đợi trong phòng khách hay nhờ lễ tân thông báo. Anh sẽ trực tiếp đi lên phòng làm việc của cô.
Trong khi đó, Cố Hạ Phi vẫn giữ thói quen tránh mặt bằng cách đi cửa sau mỗi ngày. Hôm nay cũng vậy, cô vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi thời gian, chỉ mong trời sớm tối để có thể lặng lẽ rời đi.
Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết mình không thể cứ trốn tránh mãi. Có lẽ... cô cần đối mặt, một lần rõ ràng với người đàn ông ấy.
Lúc này, Diệp Ảnh Quân bước vào thang máy, bên trong đã có vài nhân viên đang trò chuyện. Khi cửa thang máy khép lại, anh vô tình nghe thấy một người nói nhỏ:
“Mọi người nghe gì chưa? Nghe nói giám đốc Daisy William sắp kết hôn đấy…”
Một trong số các cô nhân viên trong nhóm tỏ ra háo hức, mắt sáng lên:
“Thật sao? Nếu vậy thì mừng cho gia tộc William quá rồi!”
Những lời bàn tán đó khiến Diệp Ảnh Quân không khỏi bất ngờ và hoang mang. Anh đứng yên, nét mặt hơi trầm xuống khi nghe đến tin đồn liên quan đến Cố Hạ Phi.
Cùng lúc ấy, Cố Hạ Phi định bước ra ngoài để gặp anh. Nhưng vừa mới mở cửa phòng làm việc, một bàn tay từ phía sau bất ngờ che lấy mắt cô.
Cô giật mình, theo phản xạ liền đưa tay lên gỡ ra, quay đầu lại thì không khỏi ngạc nhiên. Trước mặt cô là một gương mặt quen thuộc. Bạch Tuấn Lãng. Thấy anh, cô lập tức mỉm cười rạng rỡ:
“Tiền bối A Lãng! Lâu rồi không gặp, anh về khi nào vậy? Sao không báo trước để em ra đón?”
Bạch Tuấn Lãng cười hiền, nhìn cô đầy trìu mến. Anh xoa nhẹ đầu cô rồi đáp:
“Anh mới vừa về thôi, lần này còn có người đi cùng nữa.”
Cố Hạ Phi ngạc nhiên:
“Đi cùng? Ai vậy tiền bối?”
Lời cô vừa dứt, từ phía xa vang lên một giọng nam trầm ấm bằng tiếng Anh:
“Cả hai đứa quen nhau sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Hạ Phi quay người lại, ánh mắt sáng lên:
“Cha! Người về rồi sao? Sao không gọi báo trước để con ra sân bay đón!”
Ông Edward William bước tới, cười hiền, xoa đầu con gái:
“Cha mới về thôi, anh trai con đã ra sân bay đón ta rồi.”
Vừa dứt lời, Jayson William từ phía sau bước đến, cười ngượng ngùng:
“Hi, cô em gái của anh.”
Cố Hạ Phi lườm anh trai một cái, bĩu môi trách móc:
“Anh này! Đi đón cha mà không nói với em một tiếng, định giấu em hả?”
Jayson nhìn em gái với vẻ mặt vừa oan ức vừa cưng chiều, xoa đầu cô rồi cười trêu:
“Anh chỉ làm theo lời cha thôi mà. Em giận rồi à?”
Nghe vậy, Cố Hạ Phi bật cười. Mọi người cùng cười nói rôm rả rồi cùng nhau bước vào phòng làm việc của cô.
Tất cả đã rời đi, nhưng ở một góc xa hành lang, Diệp Ảnh Quân vẫn đứng lặng lẽ. Anh đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh ấy. Cố Hạ Phi. cô gái anh thương. đang mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy tự nhiên và ấm áp đến đau lòng. Anh rất muốn giữ nụ cười đó cho riêng mình, nhưng rõ ràng, cô đã không còn dành nó cho anh nữa.
Quay lại cuộc trò chuyện trong phòng, đã lâu rồi Cố Hạ Phi mới gặp lại Bạch Tuấn Lãng. Hôm nay, cô còn bất ngờ phát hiện anh cũng là con lai. Tuy nhiên, vì anh thừa hưởng nhiều nét từ mẹ là người Trung Quốc, nên trông anh không mang nhiều nét Tây như người khác.
Cô cũng biết tên thật của anh là Ethan Winters. một đối tác làm ăn giữa gia đình anh và gia tộc William.
Có thể bạn quan tâm
Không khí đang vui vẻ thì ông Edward William bất ngờ gợi ý một chuyện quan trọng: ông mong muốn Cố Hạ Phi và Bạch Tuấn Lãng có thể tìm hiểu nhau, và nếu thuận lợi, có thể tiến tới hôn nhân.
Chính vì lý do này mà lần này Bạch Tuấn Lãng trở về cùng ông.
Nghe cha nói vậy, Cố Hạ Phi cảm thấy rối bời. Trái tim cô đầy mâu thuẫn. cô lo cho Mạc Kỳ, và còn có những điều khác khiến cô không thể an lòng.
Cô im lặng một lúc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cha:
“Cha à, xin hãy cho con thêm một chút thời gian.”
Ông gật đầu, tôn trọng quyết định của cô. Tuy vậy, ông vẫn đưa ra một đề nghị:
“Cha chỉ mong con và Tuấn Lãng có thể cùng nhau ăn tối, đi dạo, xem phim... để có cơ hội tìm hiểu nhau nhiều hơn.”
Sau một hồi do dự, cuối cùng Cố Hạ Phi cũng gật đầu đồng ý lời đề nghị của cha mình.
Kể từ ngày hôm đó, Cố Hạ Phi không còn thấy Diệp Ảnh Quân xuất hiện ở công ty nữa. Thay vào đó, cô thường xuyên đi cùng Bạch Tuấn Lãng—nào là ăn uống, xem phim, đi dạo...
Ngày hôm nay cũng vậy, Bạch Tuấn Lãng đưa cô đến công ty. Cả hai đang đi trên hành lang thì anh bất ngờ nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy do dự:
“Phi Phi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cố Hạ Phi thấy hành động của anh bất chợt cùng nét mặt nghiêm túc thì nhẹ nhàng gật đầu:
“Anh muốn nói gì vậy, tiền bối?”
Bạch Tuấn Lãng nhìn thẳng vào mắt cô, lấy hết can đảm:
“Anh muốn là người chăm sóc cho em suốt đời này. Phi Phi, em có chấp nhận làm vợ anh không?”
Những lời tỏ tình ấy tình cờ bị Diệp Ảnh Quân nghe thấy. Anh đứng không xa, vô tình chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Nghe thấy lời tỏ tình ấy, cả người anh như sụp đổ. Trái tim anh trĩu nặng, thất vọng và chua xót, chỉ biết lặng lẽ quay người bước đi, tâm trạng u ám phủ kín.
Quay lại với Cố Hạ Phi và Bạch Tuấn Lãng, cô bất ngờ trước lời tỏ tình. Im lặng một lúc lâu, cô cuối cùng vẫn từ chối:
“Tiền bối, em xin lỗi… nhưng em không thể làm vợ của anh được.”
Bạch Tuấn Lãng thoáng sững người. Ánh mắt đau lòng, anh lên tiếng:
“Phi Phi… tại sao chứ? Hãy cho anh một lý do.”
Cô cúi mặt xuống, trầm ngâm rồi đáp lời sau một hồi suy nghĩ:
“Tiền bối, anh là người rất tốt. Nhưng em… em thật sự không xứng đáng để có được một người như anh. Xin anh hãy tìm một người tốt hơn em để có thể hạnh phúc.”
Thấy anh vẫn im lặng lắng nghe, cô tiếp tục nói, giọng nghẹn lại:
“Anh cũng biết quá khứ của em rồi mà. Chính vì thế, em không đáng để nhận lấy tình cảm của anh.”
Bạch Tuấn Lãng lắc đầu, không đồng tình với những lời cô nói. Anh tiến lên, ôm chặt lấy cô như muốn giữ cô lại bằng mọi cách:
“Anh không quan tâm đến quá khứ của em, Phi Phi à.”
Nhưng cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, ánh mắt kiên định:
“Nhưng em để tâm.



