Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 51
Mong anh hãy tôn trọng quyết định của em, tiền bối.”
Nghe những lời dứt khoát ấy, Bạch Tuấn Lãng khẽ cau mày, thở dài một hơi. Cuối cùng, anh chỉ có thể gật đầu chấp nhận:
“Được, anh tôn trọng quyết định của em. Nhưng Phi Phi… anh sẽ không từ bỏ đâu. Anh sẽ chờ đến khi em có thể mở lòng.”
Nói xong, anh buông tay cô ra rồi lặng lẽ rời đi. Trên gương mặt anh, một chút nước mắt lặng lẽ rơi xuống—nỗi đau từ sự chân thành không được hồi đáp.
Còn Cố Hạ Phi, đứng đó một mình, lòng đầy day dứt. Cô không thể ngừng cảm thấy có lỗi. Cô biết mình không thể đáp lại tình cảm của Bạch Tuấn Lãng. Anh quá tốt, còn cô thì không đủ tư cách. Cô thà để mọi chuyện kết thúc như vậy còn hơn mang theo sự day dứt cả đời.
Suốt cả ngày hôm đó, tâm trạng cô rối bời, không thể tập trung làm việc. Cảm xúc cứ xáo trộn, bất an, không yên.
Đến khi kết thúc giờ làm, cô bước xuống tầng hầm để lấy xe. Vừa đi được vài bước thì một bàn tay bất ngờ nắm lấy cô khiến cô giật mình hoảng hốt.
Chưa kịp định thần, cô đã bị người đó ép sát vào tường bằng lực rất mạnh. Khi nhìn rõ gương mặt, cô cau mày tức giận:
“Diệp Ảnh Quân! Anh bị điên à? Anh đang làm gì vậy hả?!”
Diệp Ảnh Quân cau mày, vẻ mặt dữ dội đầy tổn thương. Anh thở hắt một hơi, giọng khàn đặc:
“Tại sao em lại tránh mặt anh? Có phải… vì em sắp kết hôn không?”
Cố Hạ Phi sững người khi biết anh đã nghe được chuyện đó. Cô bật cười lạnh, đẩy anh ra:
“Tôi có kết hôn hay không… cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Lời nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim Diệp Ảnh Quân. Anh siết chặt nắm tay, nghiến răng quát lớn:
“Sao lại không liên quan?! Em là—!”
“Diệp Ảnh Quân, anh thôi ngay cho tôi!”. Cố Hạ Phi hét lên, tức giận hất mạnh tay anh ra.
Cô không muốn nói thêm gì nữa, quay người định rời đi. Nhưng anh lại nắm lấy tay cô lần nữa, lần này là một cái nắm dịu dàng. Giọng anh thấp, khẩn thiết:
“Hạ Phi… anh phải làm thế nào? Làm thế nào em mới chịu nhìn anh thêm một lần đây? Anh không muốn chúng ta cứ như thế này mãi đâu…”
Cố Hạ Phi nghe những lời anh nói, khuôn mặt cau lại đầy tức giận. Cô lớn tiếng quát:
“Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh nên nhớ, tất cả những chuyện xảy ra giữa chúng ta là do chính anh gây ra! Anh hãy nhớ lại những gì anh đã làm với tôi đi! Anh thậm chí còn để mặc Chu Huệ Di bắt nạt tôi kia mà!”
Diệp Ảnh Quân lúc này không còn giữ nổi khí chất lạnh lùng thường ngày. Anh như gục ngã trước cô, ánh mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống:
“Xin lỗi em… anh thật sự xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Nhưng anh gần như phát điên khi không thấy em. Anh van xin em… hãy tha thứ cho anh…”
Cố Hạ Phi siết chặt tay, đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay rỉ máu. Cô phải cố hết sức để kiềm chế cảm xúc, đáp lại bằng giọng lạnh lẽo:
“Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dễ dàng tha thứ cho anh. Nên… tốt nhất anh hãy biến khỏi tầm mắt tôi, trước khi tôi bắt đầu hận anh sâu sắc hơn!”
Lời nói ấy như một nhát dao khiến Diệp Ảnh Quân chết lặng tại chỗ. Còn Cố Hạ Phi, không chần chừ thêm giây nào, quay người rời đi, bỏ mặc anh đứng đó một mình.
Sau cuộc cãi vã, trở về nhà, Cố Hạ Phi dần bình tĩnh hơn. Cô ngồi lặng trong phòng, suy nghĩ liệu bản thân có quá lời. Nhưng rồi, cô chỉ khẽ thở dài, gạt bỏ tất cả sang một bên.
Có thể bạn quan tâm
Buổi tối, cô cùng con gái, cha và anh trai quây quần ăn cơm. Bữa ăn diễn ra trong không khí yên tĩnh, ai nấy đều tập trung ăn uống. Ngay cả bé Mạc Kỳ—dù không phải ruột thịt—nhưng nhờ sự dạy dỗ của Hạ Phi cũng đã trở nên lễ phép, biết chừng mực.
Ăn tối xong, cô nhờ người đưa Mạc Kỳ về nhà phụ, còn mình ở lại để bàn chuyện công việc với cha và anh.
Sau khi công việc được sắp xếp ổn thỏa, ông Edward William đột nhiên hỏi:
“Con gái, chuyện giữa con và Ethan sao rồi? Hai đứa có tính tiến xa hơn không?”
Nghe vậy, Cố Hạ Phi im lặng trong giây lát, rồi thẳng thắn đáp:
“Con đã từ chối anh ấy rồi, thưa cha.”
Ông Edward hơi nhíu mày, có chút thất vọng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Tại sao con lại không đồng ý? Cha thấy hai đứa rất hợp nhau, hơn nữa cậu ấy cũng rất quý con mà.”
Cô trầm tư một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Cha cũng biết, con từng có một cuộc hôn nhân, lại còn có con nhỏ. Con không muốn anh ấy vì con mà đánh đổi cả thanh xuân. Như vậy… sẽ không công bằng với anh ấy. Nên con mới đưa ra quyết định đó.”
Ông Edward cố gắng khuyên nhủ thêm:
“Nhưng cha tin cậu ấy không bận tâm đến chuyện quá khứ đâu. Con hãy suy nghĩ lại đi.”
Dù rất thích Bạch Tuấn Lãng, nhưng sau khi nghe những lời con gái nói, ông cũng không thể ép buộc thêm được nữa.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Hạ Phi xin phép rời đi về nhà phụ. Còn lại cha cô và anh trai ngồi lại trong phòng khách.
Jayson William vừa dựa lưng vào ghế vừa thở dài, nửa trêu đùa nói:
“Haizz… con nghĩ cha đừng ép em ấy làm quen với người khác nữa. Em ấy vẫn còn yêu Diệp Ảnh Quân của tập đoàn Diệp Thị lắm.”
Nghe vậy, ông Edward trầm ngâm, cũng dần hiểu ra điều mà ông đã từng nghi ngờ. Có lẽ… ông nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Sáng hôm sau, vì là chủ nhật nên Cố Hạ Phi để cho bé Mạc Kỳ ngủ thêm. Cô vệ sinh cá nhân như thường lệ, nhưng bất chợt một cơn buồn nôn ập đến, khiến cô hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi nôn xong, cô nhìn vào gương. Gương mặt xanh xao khiến cô cảm thấy lạ. Rồi cơn buồn nôn thứ hai kéo tới, lần này dữ dội hơn, khiến cô không thể đứng vững.
Trong lúc mệt mỏi, cô chợt nhận ra—đã hơn một tháng cô chưa có kinh. Một ý nghĩ chợt lóe lên khiến tim cô đập mạnh.
Cô lập tức lấy que thử thai. Vài phút sau, kết quả hiện rõ ràng: hai vạch đỏ rực.
Cầm que thử trên tay, Cố Hạ Phi không biết nên vui hay buồn. Cô lặng lẽ đưa tay xoa nhẹ bụng, nơi còn đang phẳng lặng. Trong lòng cô rối bời—đứa bé này chính là con của Diệp Ảnh Quân.
Cô quyết định phải giấu đi việc mang thai. Ký ức mất con năm xưa vẫn còn nguyên vẹn trong tim cô. Lần này, cô nhất định sẽ bảo vệ đứa bé đến cùng…



