Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 62
Điều em cần là chúng ta cùng sống một cuộc sống mới, được không?”
Nghe vậy, anh gật đầu thật mạnh, ôm chặt lấy cô. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, rồi tựa trán vào trán cô, cả hai cùng yên lặng trong khoảnh khắc đầy cảm xúc.
Cố Hạ Phi nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, đặt một nụ hôn thật sâu. Diệp Ảnh Quân như bị lay động cả tâm trí, ánh mắt anh trở nên dịu dàng và mãnh liệt. Anh khẽ thì thầm: “Vợ à, anh có thể gần em không?”
Cô gật đầu, ghé sát tai anh thì thầm, khiến gương mặt anh sáng lên như một đứa trẻ được ban tặng món quà quý giá. Không đợi cô nói thêm, anh liền siết chặt cô trong vòng tay.
Căn phòng như chìm trong hơi ấm và sự tin tưởng. Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, len vào từng nhịp thở. Hai người quấn lấy nhau trong sự yên bình và yêu thương không lời. Mọi xa cách, tổn thương hay day dứt cũng tan dần theo từng vòng tay siết chặt.
Sau tất cả, chỉ còn lại hơi thở đều đặn, ánh mắt dịu dàng và một giấc ngủ bình yên. Cố Hạ Phi thiếp đi trong vòng tay anh, gương mặt khẽ tựa lên ngực anh đầy an tâm.
Diệp Ảnh Quân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi kéo chăn đắp lại cẩn thận. Anh đưa tay xoa bụng cô, thì thầm: “Con ngoan nhé, ba mẹ yêu con lắm. Chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc.”
Sáng hôm sau, anh là người dậy sớm trước. Lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, anh nấu một nồi cháo đơn giản nhưng đầy tâm huyết.
Còn Cố Hạ Phi, khi tỉnh dậy không thấy anh bên cạnh, cô liền ngồi dậy. Nhưng do hôm qua quá sức, hai chân cô bị tê nhức, vừa bước xuống giường đã khuỵu xuống sàn.
Đúng lúc đó, Diệp Ảnh Quân từ dưới bếp đi vào, vừa thấy cảnh tượng ấy, anh hoảng hốt chạy đến: “Hạ Phi, em không sao chứ?”
Cô nhăn mặt, khó chịu đáp: “Chân của em…”
Anh liền bế cô lên, đặt cô ngồi lại lên giường rồi nhẹ nhàng nâng chân cô lên, x*a b*p giúp cô dịu lại. Gương mặt anh đầy lo lắng nhưng cũng không thiếu dịu dàng.
Nhìn thấy cảnh đó, Cố Hạ Phi liền cảm động mỉm cười. Một lúc sau, cô bảo với anh rằng mình đã hết tê chân, Diệp Ảnh Quân mới dừng tay. Sau đó, anh đứng dậy đi lấy áo cho cô mặc vào.
Khi cô vừa mặc xong, vừa định đứng dậy thì bất ngờ bị Diệp Ảnh Quân bế bổng lên. Cô giật mình hoảng hốt:
“Bỏ em xuống đi, em đi được mà!”
Dù nghe cô nói vậy, anh vẫn lắc đầu, ôm chặt cô trong vòng tay rồi cúi xuống dịu dàng đáp:
“Cứ để anh bế em. Nếu đến cả những điều nhỏ nhặt thế này anh còn không làm được, thì còn có thể làm gì cho em nữa đây?”
Câu nói của anh khiến Cố Hạ Phi chỉ biết mỉm cười, ngoan ngoãn để anh bế ra ngoài. Anh đặt cô xuống ghế bàn ăn, cô bất ngờ khi nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn những món ăn đơn giản nhưng ấm áp, trông vô cùng hấp dẫn.
Hai ngày trên đảo, họ tận hưởng khoảng thời gian yên bình, cùng ăn uống, nghỉ ngơi và tận hưởng hạnh phúc bên nhau. Sau đó, cả hai trở về nước S, khép lại một chặng đường đầy sóng gió.
Mọi thứ dần ổn định. Giờ đây, họ chỉ còn đợi một thiên thần nhỏ sắp chào đời. Dù bận rộn công việc, Diệp Ảnh Quân vẫn không ngừng theo dõi camera trong nhà để chắc chắn rằng cô an toàn. Anh rất lo lắng cho cô, đặc biệt là khi ngày sinh cận kề.
Vì bụng ngày càng lớn, Cố Hạ Phi không thể mặc vừa chiếc váy cưới mà Trương Nhã Tịnh thiết kế riêng. Vì vậy, cả hai gia đình thống nhất hoãn hôn lễ, đợi cô sinh xong sẽ tổ chức một buổi lễ trọn vẹn.
Dù công việc công ty bận rộn, sáng nào anh cũng dậy sớm hơn để hôn cô và cúi xuống bụng chào con, rồi mới rời đi. Nhìn anh vất vả, Cố Hạ Phi càng thương anh nhiều hơn. Mỗi khi anh đi làm, cô lại xuống nhà chính nhờ nhà bếp chuẩn bị đồ ăn mang đến công ty cho anh.
Có thể bạn quan tâm
Nhờ những bữa ăn đầy yêu thương từ vợ, tinh thần làm việc của anh cũng phấn chấn hơn hẳn.
Tối hôm đó, Cố Hạ Phi vẫn như thường lệ chờ anh về. Khi anh về đến nhà với vẻ mặt mệt mỏi, cô dịu dàng bảo anh đi tắm rồi nghỉ ngơi. Trong lúc đó, cô cũng nhờ cô bé giúp việc làm nóng đồ ăn.
Một lúc sau, mọi thứ đã được dọn ra bàn. Cô vào phòng gọi anh thì phát hiện anh đã ngủ thiếp đi trên giường với mái tóc còn ướt. Cô liền nhẹ nhàng lau khô tóc cho anh. Anh hé mắt thấy cô bên cạnh, liền kê đầu vào lòng cô làm nũng, khiến cô bật cười.
“Anh mệt thì ngủ một giấc đi nhé,” cô dịu dàng dỗ dành.
Anh gật đầu, nhắm mắt ngủ tiếp. Cuối cùng, bữa tối ấy anh chẳng ăn được gì vì mệt quá.
Sáng hôm sau, anh vẫn dậy sớm như mọi ngày. Nhìn thấy cô đang ôm chặt anh ngủ say, anh khẽ xoa đầu cô và thì thầm:
“Chờ anh thêm vài hôm nữa thôi, công việc xong xuôi anh sẽ ở nhà với mẹ con em.”
Nói rồi, anh đắp chăn cho cô, lặng lẽ rời đi. Đúng như lời hứa, vài ngày sau công việc anh đã ổn định, anh dành thời gian ở nhà chăm sóc cô nhiều hơn.
Càng gần đến ngày sinh, bụng Cố Hạ Phi đã rất lớn. Hôm đó, Diệp Ảnh Quân đưa cô đi mua sắm rồi đến nhà hàng ăn tối. Sau khi ăn xong, thấy cô có vẻ mệt, anh liền bế cô về tận nhà.
Khi vừa đặt cô xuống ghế sofa, cô bất ngờ kéo anh ngồi xuống theo. Anh giật mình phản xạ kịp, chống tay vào thành ghế, nếu không chắc đã ngã đè lên người cô và cái bụng to của cô rồi.
Anh cau mày vì bị cấu nhẹ một cái, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm vì may mắn không để xảy ra điều gì nguy hiểm cho cả hai mẹ con.
Lúc này, Diệp Ảnh Quân nhìn cô rồi lên tiếng:
“Hạ Phi, em sắp sinh rồi, nên phải cẩn thận một chút chứ.”
Vừa dứt lời, anh liền bật người dậy. Cố Hạ Phi thấy mình bị mắng liền cau mày giận dỗi, im lặng quay lưng lại, kéo gối lên nằm, quay lưng về phía anh.
Nhìn thấy thái độ giận dỗi đáng yêu của cô, Diệp Ảnh Quân lập tức leo lên giường, nhẹ giọng dỗ dành:
“Vợ, em giận anh à?”
Cố Hạ Phi tuy nghe thấy, nhưng vẫn không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu. Diệp Ảnh Quân thấy cô như vậy thì càng thấy đáng yêu, liền đưa tay ôm lấy mặt cô, hôn lên một cái đầy cưng chiều.
Bị bất ngờ bởi nụ hôn, Cố Hạ Phi lườm anh một cái, rồi lập tức dùng gối che kín mặt. Diệp Ảnh Quân muốn kéo gối ra nhưng bị cô giật lại. Thấy vậy, anh nảy ra ý nghĩ tinh quái.
Anh cười nhẹ, sau đó tay không yên phận luồn vào áo cô, hôn lên cái bụng đã lớn.



