Vượng Phu Hay Vượng Tình - Chương 9
Với Đường Nguyệt Ninh, có lẽ định mệnh đã sắp đặt để cô gặp Hứa Nghiễn Phong — một người đàn ông tưởng như lý trí, lạnh lùng, nhưng lại dành cho cô thứ tình yêu vụng về mà chân thành đến nao lòng.
Từ một cuộc xem mắt chẳng mấy lãng mạn, hai con người xa lạ ràng buộc nhau bằng bản hợp đồng hôn nhân khô khan, rồi vô tình viết nên một mối duyên vừa ngọt ngào vừa điên rồ. Cô từng cho rằng mình chỉ là “vật phẩm phong thủy” trong cuộc đời anh, là linh vật may mắn giúp anh thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng, càng đi qua năm tháng, càng nhận ra — người thật sự được “vượng” đâu phải chỉ có anh, mà chính là cô.
Trước kia, cô sống giữa những lời tiên đoán vô căn cứ, luôn bị ám ảnh rằng đời mình phải dựa vào đàn ông mới có thể an ổn. Nhưng hóa ra, sự bình yên cô có được không nằm trong những lời phán định của số mệnh, mà ở cách cô tự nắm lấy vận mệnh ấy bằng đôi tay mình — bằng sự tự trọng, bản lĩnh, và cả tình yêu cô dành cho người đàn ông tưởng chừng không đáng tin kia.
Hứa Nghiễn Phong, với vẻ ngoài điềm tĩnh và đầu óc nhạy bén, hóa ra lại là kẻ ngốc trong tình cảm. Ngốc đến mức sợ hãi mỗi khi cô im lặng, sợ nhìn thấy cô rơi nước mắt, sợ mất cô đến mức hoảng loạn. Từ một người đàn ông chỉ tin vào mệnh lý và lý trí, anh dần học được cách tin vào cảm xúc, tin vào những điều không thể giải thích.
Tình yêu của họ không phải là loại bùng nổ dữ dội, mà là thứ lặng lẽ lớn lên trong những va chạm nhỏ nhặt của cuộc sống. Có giận hờn, có hiểu lầm, có những lần bỏ đi trong nước mắt, nhưng rồi vẫn quay về, vì nhận ra ngoài người kia, chẳng ai đủ kiên nhẫn để yêu mình đến vậy.
Những tưởng cuộc hôn nhân ấy bắt đầu từ toan tính, lại kết thúc bằng sự gắn bó chân thành. Khi Đường Nguyệt Ninh bỏ đi giữa cơn giận, anh tìm cô khắp nơi, gửi hàng nghìn tin nhắn, không vì sợ mất mặt, mà vì sợ mất cô thật sự. Khi cô mang thai, anh bối rối, lúng túng, thậm chí sợ hãi, nhưng rồi lại chính anh là người rơi nước mắt bên giường sinh, run rẩy nắm tay cô, thì thầm “giữ mẹ, không cần con”.
Khoảnh khắc đó, chẳng cần lời hoa mỹ nào nữa. Người đàn ông từng bị gọi là tổng tài kiêu ngạo, mạnh mẽ, giờ lại trở thành một kẻ ngốc si tình, chỉ biết sợ hãi vì yêu.
Cuộc đời họ, suy cho cùng, cũng không có gì phi thường — chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng được viết bằng chân thành. Là những lần anh lặng lẽ pha sữa cho con trong đêm, thay tã bằng đôi tay vốn quen cầm bút ký hợp đồng; là những lần cô mỉm cười nhìn anh luống cuống, tự hỏi sao một người từng khiến bao người kính nể lại vụng về đến thế trong việc làm cha.
Họ từng đối mặt với hiểu lầm, bị người khác cười chê, bị so sánh, bị nghi ngờ. Nhưng thay vì để thế giới định nghĩa hạnh phúc, họ tự viết lại định nghĩa ấy bằng chính đời mình.
Bên ngoài, người ta bảo Đường Nguyệt Ninh là “cô vợ leo cao”, bảo cô chẳng có gì ngoài khuôn mặt dễ nhìn và vận khí “vượng phu”. Nhưng ai biết được, đằng sau nụ cười điềm tĩnh của cô là cả một nội tâm sâu sắc và vững vàng. Cô không tranh cãi, không cần chứng minh, chỉ sống đúng như mình, và bằng cách đó, khiến tất cả phải thừa nhận cô xứng đáng.
Còn Hứa Nghiễn Phong — người từng cho rằng tiền bạc là cách duy nhất để bảo vệ người mình yêu — cuối cùng cũng hiểu rằng, không phải mọi điều đều có thể mua bằng vật chất. Sự dịu dàng, lòng kiên nhẫn, sự tin tưởng… mới là thứ khiến tình yêu của anh không còn là “mệnh hợp” mà là “tâm hợp”.
Có thể bạn quan tâm
Sau tất cả, họ vẫn ở bên nhau. Có con trai để nối tiếp, có gia đình để về, có những buổi tối ngồi xem phim cùng mẹ chồng, vừa xem vừa chê cốt truyện vô lý. Có tiếng cười xen lẫn nước mắt, có những khoảnh khắc bình thường mà hạnh phúc đến nao lòng.
Hứa Nghiễn Phong vẫn là người đàn ông cuồng công việc, nhưng bây giờ, động lực để anh nỗ lực không còn là danh tiếng hay tiền bạc, mà là ánh mắt dịu dàng của vợ, là nụ cười thơ ngây của con trai, là mái ấm mà anh muốn bảo vệ đến cùng.
Còn Đường Nguyệt Ninh, từ một cô gái từng bị gọi là “bình hoa vô dụng”, nay đã là người phụ nữ khiến người đàn ông thành đạt kia phải tự hào. Cô không cần chứng minh gì thêm, bởi chính cuộc sống của họ đã là minh chứng rõ ràng nhất cho giá trị của cô.
Họ cùng nhau trải qua bao sóng gió, từ nghi ngờ đến tin tưởng, từ xa lạ đến gắn bó, từ hai cá thể cô đơn đến một gia đình trọn vẹn. Và điều khiến câu chuyện của họ trở nên đặc biệt không phải ở sự hoàn hảo, mà ở chỗ — cả hai đều dám yêu, dám sửa, dám giữ lấy nhau.
Bởi tình yêu thật sự không phải là khi hai người không cãi vã, mà là sau mỗi lần giận hờn, vẫn chọn quay về cùng nhau. Không phải là không có tổn thương, mà là học cách chữa lành cho nhau trong im lặng.
Giờ đây, khi nhìn lại, mọi hiểu lầm, mọi sóng gió đều trở thành ký ức dịu dàng. Cuộc hôn nhân bắt đầu bằng hợp đồng ấy, hóa ra lại là món quà mà số phận dành riêng cho họ — hai con người tưởng như trái ngược, nhưng lại vừa vặn đến lạ.
Và có lẽ, nếu ai đó hỏi rằng hạnh phúc là gì, Hứa Nghiễn Phong sẽ mỉm cười đáp: “Là khi về nhà, thấy vợ đang ngủ trên sofa, tóc rối, tay ôm con, và tôi biết — cả thế giới này, tôi đã có rồi.”
Còn Đường Nguyệt Ninh sẽ nói: “Là khi người từng khiến mình tổn thương lại chính là người khiến mình tin vào tình yêu thêm một lần nữa.”
Câu chuyện của họ, tưởng như một trò đùa của định mệnh, hóa ra lại là minh chứng rằng: đôi khi, tình yêu thật sự không cần khởi đầu bằng tiếng sét, mà bằng một bản hợp đồng tưởng chừng lạnh lùng — để rồi qua năm tháng, từng dòng chữ khô khan ấy lại hóa thành lời thề gắn bó cả đời.



