Yêu Sai Người - Chương 06
Anh ta gầm lên.
Gọi tên tôi suốt mười mấy năm qua, giọng điệu luôn lạnh lùng, xa cách.
Thế nhưng mỗi khi nhắc đến Tống Y Y, giọng anh lại vô thức trở nên dịu dàng, cứ như thân thiết lắm vậy.
Quả nhiên… những lời “ăn năn” anh ta nói trước khi chết ở kiếp trước, chỉ là một vở diễn vụng về.
Tôi siết chặt mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt thất vọng.
Chỉ một câu nói thôi, anh ta đã tuyên án cho tôi rồi.
Ánh mắt những người xung quanh cũng lập tức đổ dồn về phía tôi.
Dù tôi đã sống lại một lần, trong lòng anh ta — tôi của mười tám tuổi vẫn mãi chỉ là đứa con gái tâm cơ, cố tình hãm hại Tống Y Y.
Khoảnh khắc ấy, cảm giác oan ức và tủi nhục của kiếp trước lại ùa về dữ dội.
Toàn thân tôi khẽ run lên.
Lớp trưởng nhận ra có gì đó không ổn, lập tức bước lên che chắn, kéo tôi ra phía sau lưng:
“Thẩm Tư Niên, ai cũng đã là người lớn rồi.”
“Tống Y Y vì sao lại xuất hiện trong… ờ… phòng của cậu, e là chỉ có cô ta mới rõ.”
“Tiểu Sơ cũng đâu phải con dâu nuôi từ bé nhà họ Thẩm.”
“Cậu nổi nóng với bạn ấy làm gì?”
Lời lớp trưởng như một cú tát vào mặt anh ta, khiến những người xung quanh cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
“Đúng đó, hôm qua đại học bá còn chủ động nói sẽ ngủ cùng Tống Y Y để tiện chăm sóc cô ấy mà!”
“Ai mà ngờ được Tống Y Y lại tự dưng chui vào phòng của Thẩm Tư Niên chứ!”
Lời bàn tán mỗi lúc một nhiều khiến Thẩm Tư Niên nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác ra sao.
Sắc mặt anh ta sa sầm, rõ ràng là đang bực bội đến cực điểm.
“Các người thì biết cái gì?!”
Anh ta giơ tay muốn kéo tôi lại, nhưng tôi lập tức hất tay anh ra thật mạnh.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt tôi đã ngân ngấn nước.
Thế nhưng Thẩm Tư Niên lại không hề thấy — ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào vết đỏ vừa hiện lên trên mu bàn tay mình, ngẩn người như thể vừa nhận ra điều gì đó.
Tôi thầm mắng bản thân vô số lần — không được khóc!
Nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà dâng đầy hốc mắt.
Tôi thấy tủi thân. Thật sự rất tủi thân.
Trên người anh ta đầy những dấu vết kia, vậy mà vẫn nói không hề chạm vào Tống Y Y?
Anh ta muốn lừa ai?
Có thể bạn quan tâm
Hay chỉ muốn giữ gìn danh tiếng cho cô ta?
Nhưng vì sao… người bị tổn thương hết lần này đến lần khác, luôn là tôi?
Tại sao ở kiếp trước, khi nhận nhầm tôi thành Tống Y Y, anh ta lại có thể ép buộc tôi không chút do dự?
Còn bây giờ, khi Tống Y Y đã là của anh ta, chỉ cách một bước chân…
Anh ta lại không nỡ chạm vào?
Chỉ vì tôi được nhà họ Thẩm nhận nuôi… nên vĩnh viễn không thể sánh bằng cô ta sao?
Tôi chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền trong mắt anh ta thôi à?
Thẩm Tư Niên nhìn tôi, thấy rõ nước mắt lấp đầy mặt tôi…
Vậy mà sắc mặt anh ta vẫn dửng dưng như cũ.
Anh ta đã sống đến hai kiếp, vậy mà chưa một lần nói với tôi lời nào dịu dàng.
Chỉ có Tống Y Y — mới khiến anh ta trở nên ôn nhu, mềm mỏng.
Còn với người khác, anh ta mãi mãi chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, xa cách, như thể chẳng vướng bụi trần.
Đúng lúc bầu không khí ngột ngạt đến mức nghẹt thở, một giọng nữ khàn khàn nhưng ngọt lịm, pha chút yếu ớt, vang lên, phá tan mọi căng thẳng:
“Tư Niên… anh định không chịu trách nhiệm với em sao?”
Không ai biết Tống Y Y đã xuất hiện ở cửa từ bao giờ.
Áo váy xộc xệch, mắt sưng đỏ, dáng vẻ đầy tủi thân, yếu ớt như cành liễu trong gió.
Chỉ một câu nói, đã đủ khiến tất cả mọi người hiểu ra — rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Cả căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Tống Y Y vừa nhìn Thẩm Tư Niên vừa khóc, nước mắt lã chã rơi.
Chưa để ai kịp phản ứng, cô ta đã xoay người bỏ chạy xuống cầu thang.
Thẩm Tư Niên theo phản xạ định đuổi theo,
Nhưng vừa bước được một bước đã khựng lại, ánh mắt lưỡng lự nhìn về phía tôi.
Anh ta đang do dự.
Cân nhắc xem… giữa tôi và Tống Y Y, ai mới là người quan trọng hơn.
Tống Y Y — là "ánh trăng trắng" mà anh ta không có được ở kiếp trước.
Còn tôi…



