Bác Sĩ Đàm, Em Yêu Anh! - Chương 2
Vậy là xong rồi, cả bệnh viện chắc đều biết cả.
Người kia còn định hỏi thêm vài câu, nhưng anh dùng vài lời khéo léo đã tiễn đi gọn gàng.
Tôi đỏ mặt, vừa lau miệng vừa lẩm bẩm:
“Sao ai cũng biết hết vậy?”
Anh khẽ cười, giọng ôn hòa:
“Trưởng khoa thấy tôi cuối cùng cũng sắp thoát kiếp độc thân, nên đi khoe với mọi người.”
Anh dừng lại một nhịp, rồi nhẹ nhàng bổ sung:
“Em đáng yêu mà. Nếu ngại, lần sau tôi sẽ bảo họ đừng nói nữa.”
Tôi chẳng nghe rõ gì ngoài mấy chữ ấy — “thoát kiếp độc thân”… “em đáng yêu”…
Trong lòng bỗng nhẹ bẫng. Mất mặt đến vậy, xem ra cũng đáng lắm.
Cơm còn chưa kịp ăn xong, điện thoại cả hai cùng reo lên.
Mẹ tôi gửi tin thoại, giọng hồ hởi:
“Mẹ đi đánh bài rồi, trước mười hai giờ đừng về, không ai mở cửa đâu.”
Còn điện thoại anh hiển thị tin nhắn từ trưởng khoa:
“Cấp cứu, quay lại ngay!”
Anh nhìn tôi, ánh mắt áy náy:
“Xin lỗi, nghề bác sĩ là vậy.”
Tôi vội xua tay:
“Không sao đâu, cứu người quan trọng hơn mà.”
Nói vậy nhưng khi anh rời đi, tôi bắt đầu thấy lo. Giờ tôi biết đi đâu bây giờ?
Tôi lại lên xe, cùng anh đến bệnh viện.
Vừa đến nơi, Đàm Minh Viễn đã lao vào công việc, bận rộn đến mức chẳng kịp nói thêm lời nào, chỉ tranh thủ gửi cho tôi một tin WeChat:
“Nếu em thích trẻ con thì qua khu nghỉ dành cho nhi chơi một lát.”
Tôi nghe lời, tìm đến khu đó. Đám nhỏ đáng yêu khiến tôi quên cả thời gian. Đến khi anh quay lại tìm, đồng hồ đã chỉ gần mười hai giờ đêm.
Tôi ngồi trên tấm thảm trong phòng chơi, mắt mơ màng vì buồn ngủ, chỉ lờ mờ thấy dáng anh đang tiến lại gần, chậm rãi, yên tĩnh.
Một đứa bé không chịu ngủ, mẹ nó dỗ dành:
“Còn không ngủ là bác sĩ anh sẽ chích đó.”
Đứa nhỏ òa khóc, giọng nghẹn ngào:
“Con không tiêm đâu, con không tiêm!”
Đàm Minh Viễn đứng trước mặt tôi, hai tay đút túi áo blouse trắng, khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn huỳnh quang, như phát ra thứ ánh sáng dịu mát.
Không hiểu vì sao, tôi cũng buột miệng lặp lại câu nói của đứa nhỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Anh ơi, em cũng không muốn tiêm đâu…”
Ánh mắt anh khẽ đổi. Đồng tử đen sâu như mực, nheo lại mang theo nụ cười mơ hồ.
Anh cúi xuống, ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp, chỉ đủ để hai người nghe:
“Gọi thêm một tiếng ‘anh ơi’ nữa… sẽ không tiêm.”
Âm thanh khàn khàn, lướt qua tai như dòng điện nhỏ khiến tôi nổi da gà, vừa khàn vừa như đang chạm khẽ.
Tôi giật mình, tỉnh táo ngay tức khắc.
Anh… anh có ý gì thế này?!
Có thể bạn quan tâm
Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng anh làm như chẳng có chuyện gì, quay đầu hướng khác. Mái tóc đen mềm rủ xuống, không che nổi vành tai đỏ hồng dưới ánh đèn.
Anh… đang ngại sao?
Tự nhiên tôi thấy bình tĩnh lại. Tình cảm vốn là chuyện thăm dò từng bước. Anh không đi, thì tôi bước.
Tôi khẽ nhếch môi, đưa tay ra chờ anh kéo dậy.
Đàm Minh Viễn cũng chìa tay ra, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lực tay anh mạnh mẽ, kéo một cái khiến tôi mất đà, lao thẳng vào người anh. Còn cách ngực anh chừng mười phân thì tôi mới kịp dừng lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi rõ ràng cảm nhận được anh nín thở.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói:
“Tay anh mềm quá.”
Ánh mắt anh hạ xuống, cơ hàm khẽ siết, yết hầu chuyển động nhẹ, ánh nhìn tối đi một chút.
Trong đầu tôi loáng thoáng hiện lên hàng loạt hình ảnh không tiện nói ra, khiến tôi vội nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi nhanh chóng lùi lại.
Anh mím môi nhìn tôi, đuôi mắt hơi cong, ý cười nhạt mà sâu, không nói gì thêm.
Nhưng bàn tay vẫn nắm tay tôi chặt hơn.
“Chắc mẹ em đánh bài xong rồi, anh đưa em về nhé.”
Suốt quãng đường, anh vẫn nắm tay tôi không rời, dường như chẳng bận tâm đến ánh nhìn của các y tá hay bệnh nhân đi ngang qua.
Khi lên xe, tôi mới thấy hơi ngại, lúng túng hỏi nhỏ:
“Hồi nãy… liệu có ảnh hưởng gì tới anh không?”
Anh nghiêng đầu, giọng nghiêm mà vẫn mang ý cười:
“Hồi nãy là thế nào?”
“Thì là…”
Mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp không nên lời.
Anh khẽ bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc rõ ràng. Tôi nhận ra mình bị chọc, liền quay mặt đi, dỗi không nói thêm tiếng nào nữa.
Sáng hôm sau, tôi ngủ một mạch tới khi nắng đã tràn ngập căn phòng mới tỉnh. Cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Đàm Minh Viễn gửi lúc hai giờ sáng: “Ngủ ngon.” Có lẽ lúc đó anh vừa kết thúc ca trực.
Tôi đỏ bừng mặt, vừa ngượng vừa thấy tim mình đập lạc nhịp. Hôm qua anh đưa tôi về đã gần một giờ sáng, vậy mà tôi còn đứng ở cổng vẫy tay ngốc nghếch, chẳng buồn hỏi nhà anh ở đâu, có xa không. Thậm chí, ngay cả một câu “anh về cẩn thận nhé” cũng không nhớ để nói.
Mẹ tôi từng bảo, so với người ta “bảy khiếu linh lung”, tôi thì “bảy khiếu thông sáu”, còn lại cái khiếu “tinh tế” là mất hẳn. Quả thật, tôi thường ngơ ngác, không biết ứng xử, không biết quan tâm ai, chuyện gì cũng lúng túng như đứa trẻ.
Mẹ nói chẳng sai, nên sau khi tốt nghiệp, tôi hầu như tránh xa các mối giao tiếp xã hội, chỉ ở nhà vẽ truyện tranh. Cũng may thu nhập ổn định, nếu không chắc đã bị mẹ mắng chết chìm trong nước bọt từ lâu rồi.
Tôi ngồi hồi lâu, nghĩ mãi mới nhắn cho anh một tin xin lỗi kèm lời cảm ơn. Dù sao anh bận đến tận khuya vẫn đưa tôi về tận nhà, còn tôi thì lại vô tâm đến mức chẳng nói nổi câu quan tâm nào.
Cuối tin, tôi còn thêm: “Hôm nay anh có đi làm không ạ? Bận lắm không?”
Nhấn gửi xong, tôi ngồi vào bàn, bắt đầu vẽ. Nhưng trong lòng cứ thấp thỏm, chẳng thể tập trung nổi. Cứ vẽ được vài nét lại cầm điện thoại lên kiểm tra, thông báo từ các ứng dụng khác tới liên tục, chỉ riêng tin nhắn của anh là vẫn im lặng.
Mãi tới chiều, điện thoại mới rung lên. Tin nhắn chỉ có một chữ: “Bận.”
Tôi vội nhắn thêm, vừa cảm ơn, vừa xin lỗi, lại cố tìm vài câu hỏi thăm qua loa để nối chuyện.
Rồi lại ngồi đó, chờ đợi.
Thêm một tin nhắn nữa xuất hiện, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Lúc khác.”
Tôi nhìn màn hình, trong lòng dần dịu xuống. Nghĩ đến chuyện hôm qua anh nói “đi xem mắt”, rồi hôm nay thái độ như vậy… có lẽ anh đã rõ ràng rồi. Có lẽ anh không hài lòng với tôi.
Mẹ tôi vẫn hay bảo: “Với cái tính ngơ ngác của con, chẳng ai chịu nổi đâu. Chắc cả đời chẳng gả nổi mất.”
Lời ấy có lẽ không sai. Tôi làm nghề sáng tạo, cảm hứng lên thì có thể ngồi lì tám tiếng không nhúc nhích, thậm chí quên cả ăn, cả ngủ, điện thoại kêu cũng chẳng buồn nhìn.



