Chồng Tôi Phải Lòng Em Gái Của Tôi - Chương 02
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy con, dỗ dành thằng bé về phòng, dịu dàng hứa rằng sáng mai mẹ nhất định sẽ khâu lại con gấu ấy thật đẹp.
Sau khi dỗ con ngủ yên, tôi bước vào phòng tắm, khóa chặt cửa.
Từng vốc nước lạnh tạt lên mặt, tôi cố dằn nén cảm giác cay xè đang dâng lên nơi khóe mắt.
Ngẩng đầu nhìn vào gương, tôi thấy một gương mặt xinh đẹp, từng đường nét tinh tế, chiếc váy ngủ lụa đắt tiền ôm sát thân hình.
Thế nhưng đôi mắt lại trống rỗng, vô hồn – như thể tôi chỉ là một con búp bê được tô điểm kỹ lưỡng nhưng không có linh hồn thật sự.
So với Lâm Tịch Vy – người đang tung hoành khắp các cuộc thi nghệ thuật lớn nhỏ trên thế giới, tỏa sáng như một ngôi sao chói lóa – thì tôi chỉ như một cái bóng mờ lặng lẽ ẩn mình giữa vực sâu.
Ai ai cũng biết, Lâm Tịch Vy là thiên tài hội họa hiếm có của nhà họ Lâm. Mới mười lăm tuổi, cô đã được học viện nghệ thuật hàng đầu thế giới tuyển thẳng. Mười bảy tuổi, cô liên tiếp giành những giải thưởng cao quý tại các cuộc thi quốc tế, được săn đón như nữ thần trong giới nghệ thuật.
Ai cũng biết rằng cô và Lục Viễn lớn lên bên nhau, thấu hiểu từng ánh mắt, từng nhịp thở – một đôi thanh mai trúc mã đúng nghĩa.
Thuở thiếu thời, Lục Viễn từng tuyên bố dứt khoát: anh thà không lấy ai còn hơn lấy người khác ngoài cô ấy. Thậm chí sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế để chống lại cuộc hôn nhân sắp đặt bởi gia đình.
Thế nhưng cuối cùng, người khiến anh thay đổi quyết định… lại chính là Lâm Tịch Vy.
Bởi vì cô không muốn bị ràng buộc trong một cuộc hôn nhân.
Với một người theo đuổi nghệ thuật như cô, hôn nhân là điều gò bó, là nơi khiến cảm hứng bị vùi lấp.
“Anh Viễn, anh lấy chị gái em cũng như nhau thôi. Dù gì chị ấy cũng là người được gia đình đào tạo để trở thành dâu nhà họ Lục.”
“Hơn nữa, chị ấy… trông cũng giống em mà.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi như vậy, người từng công khai xé nát thiệp đính hôn của tôi trước mặt bao người – Lục Viễn – đã gật đầu đồng ý.
Nhưng đêm tân hôn hôm ấy, anh lạnh lùng siết cằm tôi, ánh mắt dừng lại thật lâu trên gương mặt tôi rồi buông một câu chua chát:
“Lâm Khả Yên, ngoài khuôn mặt giống cô ấy ra, em chẳng có gì đáng giá.”
“Trong cuộc hôn nhân này, em đừng mong nhận được bất cứ thứ gì khác.”
Lời nói ấy, đến tận bây giờ vẫn như một nhát dao sắc lạnh, cắm sâu vào lòng tôi, đau buốt không cách nào rút ra được.
Ba mẹ tôi cũng từng nói như vậy.
Mọi tài năng, mọi ánh hào quang trong gia đình dường như đều được đo ni đóng giày để rơi trúng vào người Lâm Tịch Vy. Còn tôi… mãi mãi chỉ là cái bóng nhạt màu phía sau cô ấy.
Tôi bình thường, cứng nhắc. Từ bé đến lớn, thành tích học hành của tôi luôn ở mức trung bình. Những môn học nghệ thuật như piano hay cưỡi ngựa – thứ mà giới thượng lưu coi như tiêu chuẩn – tôi chưa từng giỏi, thậm chí còn thường xuyên bị thầy cô phê bình vì kém cỏi.
Ngay cả việc tiếp quản gia nghiệp, tôi cũng chẳng có năng lực.
Vậy nên, trong mắt gia đình, giá trị duy nhất còn lại của tôi… là được gả vào nhà họ Lục.
Một người vợ hiền lành, ngoan ngoãn, biết nghe lời – đó là vai trò tốt nhất mà họ sắp đặt sẵn cho tôi.
Trong suốt quãng đời ấy, họ chỉ dành cho tôi những cái lắc đầu ngán ngẩm, những lời trách móc nặng nề.
Cũng vì vậy, ngay từ khi Lục Thiên Triết chào đời, thằng bé đã phải gánh lấy một nền giáo dục khắc nghiệt, được kỳ vọng sẽ trở thành người kế thừa xuất sắc.
Thế nhưng, có lẽ vì thành kiến đối với tôi, Lục Viễn chưa bao giờ thật lòng hài lòng khi nhìn con trai.
Câu nói anh thường lặp đi lặp lại với con nhất là:
“Đừng giống mẹ con.”
“Nếu là con của Tịch Vy, chắc chắn sẽ mạnh mẽ và giỏi giang hơn con rất nhiều.”
Có thể bạn quan tâm
Lúc này, sao trời lác đác ngoài cửa sổ.
Trong không gian tĩnh mịch của phòng tắm, thậm chí ánh trăng cũng không len vào nổi, chỉ có bóng tối bao trùm khắp nơi.
Một buổi tối tưởng như bình thường như bao ngày, nhưng lòng tôi chợt dậy sóng.
Tôi nhận ra đã đến lúc… bước ra khỏi chiếc lồng sơn son thiếp vàng mà người khác dựng sẵn, để tự mình chạm tới ánh sáng thật sự.
Trưa hôm sau, Lục Viễn trở về nhà trong chốc lát.
Anh thay quần áo, chuẩn bị rời đi ngay sau đó.
Lúc bước ngang qua phòng khách, ánh mắt anh lướt qua tôi – người đang ngồi im lặng trên sofa – như thể tôi hoàn toàn trong suốt. Anh chỉ hờ hững cất tiếng:
“A Diêu nói chuyện ở buổi tiệc hôm qua không trách em nữa.”
“Hai ngày nữa cô ấy có triển lãm tranh, anh bận không thể đi cùng, em đến xem địa điểm giúp cô ấy đi, coi như thay mặt xin lỗi.”
“Cô ấy thích không gian có ánh sáng tự nhiên tốt, chuyện này em làm được chứ?”
Anh nói xong, im lặng chờ phản hồi. Nhưng khi mãi không thấy tôi lên tiếng, anh quay đầu lại, vẻ khó chịu hiện rõ.
Chính lúc đó, ánh mắt anh dừng lại trên hình ảnh tôi – ăn mặc chỉn chu, vali đã đặt sẵn bên cạnh ghế sofa.
Tôi lên tiếng trước khi anh kịp phản ứng:
“Lục Viễn, chúng ta ly hôn đi.”
Anh sững lại, ánh mắt rơi xuống tờ đơn ly hôn đã có chữ ký và chiếc nhẫn cưới đặt ngay ngắn trên bàn trà.
Sau vài giây im lặng, anh bất ngờ bật cười. Một tiếng cười đầy vẻ châm biếm.
“Lâm Khả Yên, em nói nghiêm túc đấy à?”
Tôi gật đầu nhẹ, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh, không do dự.
Bản đơn này vốn là thứ anh nhờ luật sư soạn sẵn từ trước khi kết hôn. Khi ấy, anh nói rằng chỉ cần Lâm Tịch Vy quay đầu nhìn lại, anh sẽ lập tức ly hôn với tôi.
Tôi từng giấu nó thật kỹ, cất ở nơi sâu nhất của ngăn tủ, chưa một lần dám lấy ra.
Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng… người chủ động đưa ra tờ đơn này, lại là tôi.
“Em sẽ không lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Lục. Trong vali chỉ có quần áo và đồ dùng cá nhân của em, anh không cần lo lắng.”
Ngay lúc đó, Lục Thiên Triết từ trên lầu kéo chiếc vali nhỏ lạch cạch bước xuống. Thằng bé ngoan ngoãn tiến lại gần tôi, rồi lễ phép nhìn Lục Viễn:
“Tạm biệt ba. Từ nay con sẽ không học violin hay đấu kiếm nữa đâu.”
Không gian lúc ấy im ắng đến nghẹt thở.
Lục Viễn đứng bất động, lần hiếm hoi anh nhìn thẳng vào tôi, nhưng ánh mắt ấy vẫn lạnh như băng.
“Lâm Khả Yên, em biết rõ anh ghét nhất là kiểu đùa cợt nhàm chán này.”
“Không phải đùa,” tôi đáp, giọng bình tĩnh đến lạ thường. “Lục Viễn, chưa bao giờ em nói điều gì nghiêm túc như hôm nay.”
Nghiêm túc đến mức… muốn lựa chọn lại cuộc đời của chính mình.