Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Chương 52
Tại bệnh viên.
Cốc, cốc…
Lão phu nhân đứng bên ngoài, gõ cửa phòng bệnh của Dụ Bạch Ngôn.
Mộ Viên Thần bên trong nghe tiếng gõ thì bước ra mở cửa. Vừa thấy bà nội, anh có hơi bất ngờ. Mặc dù bà đã biết chuyện giữa anh và Bạch Ngôn, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, nên anh không rõ bà nghĩ thế nào.
“Bà nội… bà đến rồi à…”
“Ta nghe nói cậu bé đó bị thương nặng, nên đích thân đến đây thăm,” bà nhẹ nhàng nói, rồi từ từ bước vào nhìn Dụ Bạch Ngôn đang nằm trên giường.
Thấy bà nội đến, Bạch Ngôn thoáng lúng túng. Anh từng nghe Mộ Viên Thần nhắc đến bà, nhưng chưa từng chuẩn bị tinh thần để gặp bà trong hoàn cảnh thế này.
“Cậu bé, con sao rồi? Đã đỡ hơn chưa? Bà nội nghe tin nên đến thăm con. Hai đứa quen nhau lâu như vậy, cũng nên nói với bà già này một tiếng chứ. Dù gì… cũng đã là người một nhà rồi mà.”
Tại Mộ thị.
Ninh Hinh bị anh “trêu chọc” đến kiệt sức, ngủ thiếp trong phòng nghỉ của anh, mãi đến giờ tan làm mới tỉnh dậy.
Quần áo cũng bị anh làm rách, cô chẳng biết phải ra khỏi công ty với bộ dạng này thế nào. Mộ Viên Bách đúng là quá đáng, lần nào cũng… vô tình làm rách đồ của cô. Cô thật sự không hiểu anh có rảnh quá không nữa!
Ninh Hinh vội khoác tạm áo sơ mi của anh, nhưng nhìn vào gương thì… cũng không ổn cho lắm.
“Về nhà thôi, bà xã,” Mộ Viên Bách nói.
“Về cái gì mà về! Em ăn mặc thế này mà anh bảo về nhà là sao?”. cô giận dỗi nói.
Mộ Viên Bách không đáp, chỉ lấy áo vest của mình khoác lên cho cô. Vì anh cao, vai rộng, nên áo vest đủ để che kín cả người Ninh Hinh.
“Thế này sẽ không ai thấy em nữa đâu.”. Anh vừa nói, vừa bế cô lên.
“Không được! Ra ngoài với bộ dạng này thì khác gì phơi bày cho người ta thấy hết đâu chứ!”. cô vùng vẫy trong tay anh.
“Anh nói được là được. Em cứ nhắm mắt lại đi.”. Anh vẫn vững vàng ôm cô, trấn an.
Ninh Hinh nghe vậy chỉ đành nhắm tịt mắt, vùi mặt vào lòng anh, không dám nhìn xung quanh. Cô xấu hổ muốn chết luôn rồi.
Nhưng Mộ Viên Bách đâu phải kiểu người thật sự mang vợ đi khoe như thế. Anh đang đi lối khác. lối cửa sau của công ty. Làm gì có chuyện để người ngoài thấy được bà xã nhà anh chứ? Nhìn thôi cũng không được, dù là nam hay nữ!
Thỏ con ngốc thật sự, đến giờ vẫn còn tin anh sẽ bế cô đi ngang cổng chính.
Bà xã, em đáng yêu thật đấy…
Mộ Viên Bách ôm cô ra xe. Cô cảm thấy có gì đó sai sai, liền hé mắt nhìn. quả nhiên không phải đường chính!
“Mộ Viên Bách… anh…”. cô lắp bắp khi nhận ra đã bị anh đưa đến xe.
Tài xế thấy hai người liền nhanh chóng mở cửa. Anh đặt cô vào trong, rồi quay sang nói gì đó nhỏ với tài xế, sau đó mới vào xe.
Anh ngồi cạnh cô, tiện tay nhấn nút khóa cửa. Nhìn vẻ mặt anh, cô đã đoán ra điều gì đó.
“Đừng nói là…”
Mộ Viên Bách mỉm cười, tháo cà vạt ra rồi đáp: “Em đoán đúng rồi đó. Thỏ con, chúng ta chơi tiếp một ván nữa nhé. Lúc trưa… chưa đủ đâu.”
Sau một hồi “vận động” trên xe, cuối cùng Mộ Viên Bách cũng chịu đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Ninh Hinh ngâm mình trong bồn tắm lớn, cố gắng trút bỏ hết mệt mỏi. Cô thầm nghĩ, nếu anh cứ tiếp tục như vậy… cô có thể mang thai mất.
Em bé ư…?
Cô khẽ lẩm bẩm. Dù thời gian cả hai ở bên nhau chưa lâu, nhưng nghĩ đến việc có con, lòng cô lại thấy ấm áp.
Ai mà chẳng mong có một đứa con để yêu thương chứ? Mà thật ra… cô cũng muốn được làm mẹ nữa.
Đến khi Mộ Viên Bách gõ cửa gọi, cô mới chịu ra khỏi bồn tắm. Quấn áo choàng, cô mở cửa bước ra.
“Anh cứ tưởng em ngủ quên trong đó rồi.”. Anh nói, thấy cô bước ra với vẻ mặt vẫn còn mệt.
“Cũng nhờ ơn của anh đấy. Làm em mệt đến rã rời luôn.”. cô trách nhẹ.
Anh biết rõ ham muốn của mình hơi cao, sau này nên kiềm chế lại mới được. Cô đã quá mệt vì anh rồi.
“Anh xin lỗi mà…”. Anh bắt đầu nũng nịu.
Có thể bạn quan tâm
Ninh Hinh lờ đi. Cô thay đồ rồi đi ra ngoài.
“Anh không ăn tối à?”. cô quay đầu hỏi.
“Ăn chứ. Dĩ nhiên ăn rồi!”. Anh cười toe đi theo cô xuống dùng bữa.
Tối đến, Ninh Hinh ra điều kiện rõ ràng: Không được “động” gì vào cô nữa, nếu không cô sẽ giận thật!
Mộ Viên Bách cũng ngoan ngoãn ôm cô ngủ mà không làm gì thêm. Có cô bên cạnh, giấc ngủ của anh mới thật sự an yên.
Nhìn anh ngủ say, cô vừa buồn cười vừa thương.
Rõ ràng người mệt phải là cô mới đúng, mà anh lại là người ngủ trước, còn ngủ rất ngon là đằng khác!
“Viên Bách…”. Cô thì thầm, khẽ vuốt tóc anh.
“Chúng ta… sẽ sớm làm ba, làm mẹ thôi.”
….
Phía Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn thì mọi chuyện tốt đẹp hơn cả hai từng nghĩ. Không ngờ bà nội lại hoàn toàn ủng hộ mối quan hệ của họ. Bà thậm chí còn khuyến khích Mộ Viên Thần sớm công khai tình cảm với Dụ Bạch Ngôn cho tất cả mọi người cùng biết.
Bà cũng rất có cảm tình với Dụ Bạch Ngôn.
Bởi với bà, ai cũng có quyền lựa chọn tình yêu của đời mình. Chỉ cần nhìn thấy hai đứa cháu trai của mình sống hạnh phúc, có thể ở bên người mình yêu suốt đời. như thế là đủ rồi.
Đồng tính thì sao chứ? Bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn lối suy nghĩ cổ hủ rồi ngăn cản như thế thì không nên chút nào.
Đối với bà, chỉ cần còn sống, bà nhất định sẽ ủng hộ cháu trai của mình bằng tất cả tấm lòng.
Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn cảm thấy nhẹ lòng, vô cùng xúc động khi có được sự hậu thuẫn từ bà nội. Đêm hôm ấy, Mộ Viên Thần ôm chặt Bạch Ngôn trong lòng, không ngừng nở nụ cười.
“Viên Thần, anh cười hoài vậy đó,” Dụ Bạch Ngôn khẽ nói, cũng mỉm cười theo anh.
“Bảo bối, sau này anh không cần phải lo lắng gì nữa rồi. Anh có thể ở bên cạnh em mà không e ngại gì nữa.”
Vậy là mối quan hệ này đã có thể công khai, không còn phải sợ bị ai chia cắt hay phản đối nữa. Chỉ cần có sự chấp thuận của bà nội, như vậy là quá đủ rồi.
Dụ Bạch Ngôn rúc đầu vào lòng Mộ Viên Thần, anh cũng hạnh phúc không kém. Từng là một mối tình lặng lẽ giấu kín, bây giờ đã có thể đường hoàng bên nhau, không còn cần phải lén lút hay dè dặt như trước nữa.
Những ngày sau đó, mọi chuyện yên bình đến lạ. Không có biến động gì, không có chuyện xấu xảy ra.
Ninh Hinh vì thế mà trong lòng lại thấy… hơi bất an. Cái cảm giác bình yên này… lạ quá!
Bà chị Song Tử. vừa đẹp vừa có phần “bất thường”. lại có thể dễ dàng buông bỏ Mộ Viên Bách sao?
Hôm trước còn ngang nhiên đến bệnh viện, không biết ngại ngùng là gì, ôm lấy chồng của người khác mà cứ như đang diễn vai chính!
Chỉ nghĩ đến thôi là Ninh Hinh đã tức lắm rồi!
Cô siết chặt cây bút bi trong tay, ánh mắt bực bội. Hình ảnh hôm đó cứ hiện lên mãi, làm sao cô có thể quên được cơ chứ?
Bất chợt, bên ngoài có tiếng ồn lớn.
Ninh Hinh đặt bút xuống, bước nhanh ra ngoài xem có chuyện gì.
Và đúng như câu “vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”…
“Cho tôi gặp Mộ Viên Bách! Mau gọi em ấy ra đây!”. giọng một người phụ nữ vang lên gay gắt.
“Cô là ai? Xin mời giữ trật tự!”. bảo vệ lên tiếng ngăn cản.
“Tôi là Song Tử! Các người dám cản tôi sao?”
Ninh Hinh thấy bộ dạng hống hách ấy liền bước đến. Cô nhìn hai bảo vệ rồi mỉm cười nhẹ:
“Hai anh cứ xuống dưới trước đi, chỗ này để tôi xử lý.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu. Dù sao cũng chỉ là một… ‘bà chị đẹp mà hơi quá khích’ thôi, tôi tự giải quyết được.”