Cô Vợ Lầy Lội - Chương 42
Cầm tấm ảnh trên tay, Hạ Thảo sững người vài giây.
Cô xin rút lại lời mình từng nói. Nam chính trên phim không thể nào sánh với hắn được.
Trong tấm ảnh là chàng trai mặc đồng phục thể dục, gương mặt nghiêm nghị hướng về ống kính, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta không khỏi rung động. Vẻ lạnh lùng ấy, đúng là kiểu dễ khiến bao trái tim thiếu nữ rung rinh.
Hạ Thảo đưa tấm ảnh lại gần gương mặt hiện tại của hắn, chăm chú so sánh.
Có khác đấy, nhưng cũng chẳng khác là bao.
Đôi mắt vẫn là đôi mắt đó—sắc sảo, lạnh lùng, ẩn chứa nét ngạo nghễ của người chưa từng biết thua cuộc. Dù là học tập, gia thế hay sự nghiệp, Đông Trùng luôn ở thế chủ động. Chính sự tự tin ấy tạo nên khí chất riêng biệt mà không ai có thể bắt chước.
“Anh chụp tấm này khi nào vậy?” cô hỏi.
“Hồi đó có bạn mang máy ảnh vào lớp, mọi người đều chụp nên anh cũng chụp theo. Chẳng nghĩ gì nhiều.”
Bây giờ nhìn lại mới giật mình—thời gian trôi thật nhanh.
“Thành thật khai báo, lúc đó có ai để ý anh không?”
“Có.”
Hạ Thảo trừng mắt. Đáp nhanh thế?
Nói có người thích mà không biết là giả. Có người tỏ rõ, có người chỉ âm thầm. Có người dám bày tỏ, cũng có người mãi giữ trong lòng.
“Anh nhớ có một bạn rất kiên trì theo đuổi anh,” Đông Trùng kể, “sáng nào cũng nhét đồ ăn vào hộp bàn. Nhưng lúc đó trong đầu anh chỉ có học, mấy chuyện đó thấy… phiền.”
“Thế còn em?” hắn hỏi lại, “lúc đó em có ai thích không?”
“Đương nhiên là có rồi!”
Cô cũng đâu phải dạng vừa. Ngoại hình xinh xắn, lại giỏi toán, điểm học tập thuộc top khá của lớp. Đã từng có bạn nam thổ lộ thích cô suốt ba năm, chỉ tiếc đến cuối năm mới đủ can đảm nói ra.
Nhưng tiếc thay, trong lòng cô từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một người—là hắn.
“À, mà em vẫn nhớ có một chị theo đuổi anh đến tận nhà. Tên gì ấy nhỉ? Hương… à, Mai Hương!”
Đông Trùng ngẩng đầu.
“Đúng rồi, Mai Hương.”
“Đúng rồi cái gì mà đúng rồi? Hai người có gì à?”
“Không có gì cả, em nhắc anh mới nhớ ra.”
Cô ấy là người duy nhất kiên trì đến vậy suốt thời cấp ba. Tóc ngắn, cá tính mạnh, không dịu dàng cũng chẳng ngoan hiền, từng trốn học, từng thay đổi đủ việc. Ấy vậy mà ba năm vẫn chỉ thích một mình hắn.
Hôm tổng kết năm cuối, cô ấy đến tìm hắn, chỉ nói: “Tôi muốn có một tấm hình với cậu.”
Đó là điều duy nhất cô ấy ngỏ lời.
Câu cuối cùng Mai Hương nói với hắn trước khi biến mất khỏi cuộc đời nhau chính là:
“Cảm ơn cậu đã xuất hiện. Từ hôm nay, tôi sẽ không thích cậu nữa.”
“…”
Có thể bạn quan tâm
Không phải mối tình đơn phương nào cũng có kết quả.
Không phải người mình yêu rồi cũng sẽ yêu lại mình.
Hạ Thảo nhìn Đông Trùng, lòng chợt thấy xốn xang.
Cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn—may mắn vì cuối cùng họ đã có thể cùng nhau đi đến hôm nay.
“Anh có biết chị ấy bây giờ thế nào không?”
Đông Trùng khẽ lắc đầu.
Từ sau khi tốt nghiệp, hắn chẳng còn giữ liên lạc với ai. Họp lớp, bạn bè, tất cả đều dần nhạt phai theo năm tháng. Không chỉ Mai Hương, mà tất cả bạn học cũ, hắn đều không còn biết tin tức gì.
Hạ Thảo thấy lòng đầy tò mò.
Cô yêu hắn từ nhỏ, hai gia đình cũng thân quen, nhưng thật ra cô biết rất ít về những năm tháng học trò của Đông Trùng.
Một phần vì hắn quá kín tiếng, phần còn lại vì hai người chưa từng học chung trường.
Đến khi cô vào cấp ba, thì hắn đã tốt nghiệp từ lâu rồi.
“Thời học sinh cũng chẳng có gì đặc biệt,” hắn trầm giọng, ánh mắt xa xăm, “Anh chỉ lo học thôi.”
Đông Trùng không phải kiểu người thích kết bạn.
Ai chủ động thì hắn vẫn lịch sự đáp lại, nhưng để thật sự thân thiết thì gần như chẳng có ai.
“Nhưng tại sao anh lại không rung động?”
Hạ Thảo chống cằm, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.
Theo cô nhớ, Mai Hương lúc đó rất dễ thương.
Dù cắt tóc ngắn nhưng vẫn toát ra khí chất cuốn hút đặc biệt—kiểu người càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Cách nói chuyện cũng hoạt bát, hài hước. Nếu xét công bằng, có lẽ năm đó cô không phải đối thủ.
Vậy mà, sao hắn lại chẳng động lòng?
Đông Trùng quay sang nhìn cô.
Đúng là, Hạ Thảo có vài nét rất giống Mai Hương.
Đều thẳng thắn, mạnh dạn, đều dám theo đuổi điều mình thích.
Thế nhưng, vì sao người hắn yêu lại là cô? Không phải Mai Hương?
Có lẽ, là vì thời điểm.
Cũng có thể, từ đầu đến cuối, người làm hắn để tâm… vẫn luôn là Hạ Thảo.
“Tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng cầu,” hắn mỉm cười, “Anh cũng không biết nữa.”
Mọi chuyện tưởng chừng cứ thế trôi đi, cho đến một ngày—một ngày mà chính cô cũng không ngờ tới.
Hai tháng sau buổi trò chuyện hôm ấy.
Một buổi chiều nhàn nhã, Hạ Thảo đi dạo trong trung tâm thương mại.
Trong lúc chen qua dòng người đông đúc, cô vô tình va nhẹ vào một người lạ.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy khuôn mặt đối phương quen đến lạ.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, thì người kia đã lên tiếng trước.
“Em là Hạ Thảo đúng không?”
Cô thoáng sững người.
“Chị là…?”
“Mai Hương.”
Một cái tên quen thuộc đánh thẳng vào lòng cô.
Ánh mắt Hạ Thảo bỗng mở to.
Cô không thể tin vào sự trùng hợp kỳ lạ này.
Giữa biết bao người, giữa ngổn ngang cuộc sống, vậy mà cô lại gặp đúng người từng là “tình địch cũ” của mình.