Cô Vợ Lầy Lội - Chương 44
Vừa về đến nhà, Hạ Thảo đã sải bước vào phòng, tìm đến hắn.
“Em mua đồ về rồi à?”
Đông Trùng đang ngồi bên bàn, tháo kính xuống, giọng ôn hòa.
“Ngồi dậy đi, em có chuyện muốn hỏi.”
Hắn thoáng bất ngờ, nhưng cũng lập tức đặt cuốn sách đang đọc xuống. Tư thế nghiêm túc, chuẩn bị tiếp nhận chuyện hệ trọng.
Hạ Thảo kể lại cuộc gặp gỡ tình cờ với Mai Hương, cả những điều chị ấy đã nói… Cuối cùng, cô nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi thẳng:
“Anh nói thật nhé, lúc trước anh có từng thích em không?”
Đông Trùng chống tay lên cằm, trầm ngâm một lát rồi đáp tỉnh bơ:
“Anh nói thật, em đừng giận đấy.”
“Anh nói đi.”
“Thì… vì mẹ nói nếu anh làm xong mấy bài tập đó cho em, mẹ sẽ cho anh tiền… nên anh mới làm.”
Cô: “…”
Tưởng đâu là chuyện cảm động, hóa ra là một cú “cảm lạnh” cỡ đại.
Hồi đó còn tưởng có mối nhân duyên nào sâu xa, ai ngờ lại là vì… động lực tiền thưởng từ mẹ. Nếu Mai Hương mà nghe thấy lý do này, chắc chị ấy cười đến Tết cũng chưa dứt.
Hạ Thảo chống tay lên trán, lắc đầu cảm thán.
Đúng là tình cảm tuổi trẻ mỗi người đều từng có một hình bóng.
Nhưng cô may mắn hơn — vì người trong lòng cô, giờ đang ngồi ngay trước mặt, là chồng cô.
“Sếp nhà mình gieo tương tư quá nhiều rồi đấy,” cô buông một câu nửa đùa nửa thật.
“À, mà Cảnh Quân đi nước ngoài rồi nhé.”
Giọng hắn nhàn nhạt.
“Anh ấy… nhắn gì à?”
“Chỉ nói anh chuyển lời xin lỗi tới em. Có chuyện gì không vui sao?”
Hạ Thảo khẽ nhướn mày, sau đó chỉ nhún vai.
“Không có gì quan trọng, chút chuyện vặt thôi. Không đáng nhắc đến.”
Dù gì cô cũng không muốn kéo bầu không khí về lại cái chuyện cũ mệt đầu đó. Chỉ cần từ đây giữ khoảng cách rõ ràng là được.
Rồi cô nhanh chóng chuyển chủ đề, lôi đống túi váy vừa mua ra, đặt trước mặt hắn.
“Anh xem đi, mấy cái này em mới mua. Có cái nào anh thấy đẹp thì lát em mặc cho xem.”
“Chỉ cần em mặc, cái nào anh cũng thấy đẹp cả.”
Hạ Thảo bật cười. Cái cách hắn nói câu đó, vừa đơn giản vừa đủ khiến người ta đỏ mặt.
Cô không còn nghi ngờ điều gì nữa.
Người đàn ông này — thật sự đã thuộc về cô rồi.
Lâu lắm rồi cô mới có dịp ra ngoài mua sắm. Hôm nay trúng ngày đại hạ giá nên Hạ Thảo tranh thủ chọn đủ thứ, từ đồ mặc ở nhà đến váy đi chơi, thậm chí còn chọn cho Đông Trùng vài món.
“Anh thấy sao?”
Hạ Thảo xoay người, ướm thử chiếc váy mà cô ưng ý nhất trước gương.
Đông Trùng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt có chút… sâu xa.
“Rất đẹp. Mà… kiểu này chắc cũng dễ tháo lắm nhỉ.”
Cô nhíu mày nhìn hắn.
“Anh đang nói cái gì thế?”
“Anh chỉ nói… dễ giặt thôi mà,” hắn đáp, mặt đầy vô tội.
Hạ Thảo không nhịn được bật cười, vờ đánh nhẹ vào cánh tay hắn.
Cô biết tỏng cái “dễ tháo” mà hắn nói là mang ý gì, đúng là trong đầu toàn mấy chuyện không đứng đắn. Đồ cô chọn là để mặc đẹp, không phải để thử độ tiện lợi như vậy!
Thử đồ xong, cô đem mấy bộ mới ra giặt.
Vừa chuẩn bị xong, cô lại hỏi hắn:
“Khi nào anh đi công tác?”
“Tuần sau.”
Giọng hắn đều đều, như đã chuẩn bị tinh thần cho những chuyến bay sắp tới.
Dạo này lịch trình của Đông Trùng khá dày. Cứ cách vài tuần là lại có chuyến công tác xa, mỗi lần về nhà chỉ nghỉ ngơi được một hôm rồi lại tiếp tục. Nhưng hắn vẫn kiên trì, bởi vì giờ đây bên cạnh hắn đã có cô – người vợ mà hắn thật lòng yêu thương. Đông Trùng muốn làm việc nhiều hơn, không phải vì áp lực, mà là để tạo dựng một cuộc sống đủ đầy cho cả hai.
Dù cô chưa từng đòi hỏi gì, nhưng hắn vẫn muốn dành cho cô những điều tốt nhất.
Có thể bạn quan tâm
Chính vì thế, mỗi lần gần nhau, hắn luôn khao khát nhiều hơn một chút. Gần gũi không chỉ là thân thể, mà còn là để bù đắp, để xoa dịu những ngày xa cách.
Chỉ có điều… cái “một chút” ấy lần nào cũng khiến Hạ Thảo ê ẩm cả người.
—
Tối hôm đó, khi chỉ còn lại hai người trong phòng, không gian lặng yên đến mức có thể nghe được tiếng gió lướt qua khung cửa sổ. Hạ Thảo ngồi trên giường, còn Đông Trùng thì vừa từ phòng tắm bước ra.
“Lại đây,” hắn gọi khẽ.
Cô biết hắn muốn gì.
“Giúp anh một chút.”
Hạ Thảo bước lại gần, cúi xuống tháo thắt lưng cho hắn. Những lần đầu còn lóng ngóng, nhưng bây giờ cô đã làm một cách thuần thục – có lẽ nhờ… “huấn luyện thực tế” từ chính người đàn ông trước mặt.
Cô khẽ cười khi nghe tiếng thở dồn dập rất khẽ từ hắn, bàn tay hắn siết nhẹ lấy eo cô.
Chỉ một ánh nhìn, cô đã hiểu — hắn đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Tốc độ tay cô ngày càng nhanh hơn, còn người đang ngồi kia cũng chẳng chịu ngồi yên, bàn tay to lớn của hắn không ngừng lướt dọc theo sống lưng mảnh mai của cô, len lỏi khắp những nơi khiến người ta đỏ mặt.
Một tiếng thở gấp khẽ bật ra từ cổ họng Đông Trùng, như thể mọi cảm xúc đều dồn nén, chực trào. Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng lau tay cô bằng khăn giấy, động tác dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ngay sau đó, Hạ Thảo bị hắn kéo ngược lại, đặt nhẹ xuống giường. Trải qua một màn trêu chọc dài đằng đẵng, quần áo cô đã xô lệch, chẳng còn ngay ngắn gì nữa.
“Sao không mặc chiếc váy mới hôm nay em khoe với anh?” – Hắn cúi xuống, kề sát tai cô hỏi khẽ.
“Váy mới mà… Em không muốn bị anh phá nữa.” – Cô lí nhí trả lời, đôi má ửng hồng.
Đông Trùng bật cười, nụ cười trầm thấp lướt qua tai cô mang theo cảm giác tê dại. Hắn bắt đầu đặt những nụ hôn như mưa rơi khắp vùng cổ và vai trần mềm mại, mỗi nơi đi qua đều để lại vết hôn nhàn nhạt.
“Ngoan nào, để anh…”
Cô khẽ lắc đầu, nhưng người mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào để phản kháng. Chỉ vài cái vuốt ve của hắn thôi cũng khiến cô như tan chảy.
Hắn cúi xuống, tiếp tục những nụ hôn của mình như thể đang trân trọng từng tấc da thịt của cô, khiến cô chỉ có thể cắn môi chịu đựng, cả người rướn lên theo bản năng.
“Trùng… đừng trêu em nữa mà…”
Cuối cùng, khi mọi cảm xúc lắng xuống, hai người cùng ôm nhau trong tấm chăn ấm áp. Hắn khẽ xoa nhẹ lưng cô, còn cô thì mím môi nhìn vết đỏ lốm đốm trên vai mình, không cam tâm.
“Tại anh cả đấy.”
“Em cũng đâu vừa. Nhìn vai anh nè.” – Hắn đưa vai ra trước mặt cô, vài dấu móng tay hằn đỏ vẫn chưa kịp phai.
Hạ Thảo đỏ mặt quay đi. Mỗi lần như vậy, cô đều thua hắn không sót một lần nào.
“Lần sau… đừng dữ dội thế nữa.”
“Dữ dội là thế nào? Như này hả?” – Bàn tay hư hỏng của ai đó lại khẽ nhéo eo cô một cái khiến cô giật nảy.
Cô vờ giận, đánh vào người hắn. Đông Trùng ôm cô vào lòng, cười khẽ.
“Muốn đi shopping không?”
Nghe đến đó, Hạ Thảo lập tức bật dậy, mắt sáng rỡ.
“Có! Để em gửi hình mẫu trước cho anh xem nhé. Váy, túi, son, còn vài bộ dưỡng da nữa…”
“Biết rồi. Em chỉ thiếu lập bảng excel thôi.”
Bầu không khí giữa hai người vừa yên bình vừa ngọt ngào như vậy — cho đến khi điện thoại Hạ Thảo rung lên.
“Chào cô, cô có phải là người nhà của Huỳnh Đông Trùng không?”
“Vâng, là tôi. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tình trạng của anh ấy đang nguy cấp. Mong cô nhanh chóng đến bệnh viện để ký giấy đồng ý phẫu thuật.”