Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 29
Nguyệt San bước đến, nhận lấy tờ giấy. Hạo thiếu thong thả liếc nhìn, bất chợt trừng mắt giật lại tờ giấy trên tay cô.
Nhìn thấy năm sinh, Lãnh Hạo sững sờ như bị sét đánh. Nguyệt San thản nhiên giơ tay lấy lại rồi ký nhanh chóng, hoàn tất thủ tục và cùng mọi người rời khỏi trụ sở.
Tâm trạng Hạo thiếu u ám, anh liếc nhìn cô gái bên cạnh.
“Bé… em mới 17 tuổi?”
“Sao hả? Chú bất ngờ lắm đúng không?”
Lãnh Hạo câm nín. Anh tưởng cô ít nhất cũng phải hai mươi, ai ngờ… Đáng lẽ ra anh nên đọc kỹ tư liệu mà thám tử đưa mới phải.
Trời ạ! Tình yêu vừa nhen nhóm đã vỡ tan chỉ vì tuổi tác?
Chữ “chú”… xem ra không sai chút nào.
“Vậy chú còn tính bao nuôi tôi nữa không? Ông chú già…”
Nguyệt San nhếch mép cười rồi tung tăng đi trước, cùng anh Hạ và lão Tứ lên taxi rời đi.
Hạo thiếu đứng như khúc gỗ, mắt dán theo chiếc xe đang lăn bánh xa dần. Một lúc sau, anh lấy điện thoại bấm số, gọi cho Tôn Diên.
Tại biệt thự Lục Cảnh Thần.
“Cậu Cảnh Thần có nhà không?”
“Dạ có, nhưng cậu Lục đang bận ạ!”
Tôn Diên nhíu mày, đành gọi điện kéo hắn xuống. Hạo thiếu mặt mày thờ ơ đi vào phòng khách.
Chuông đổ mãi, Lục Cảnh Thần mới bắt máy. Đầu dây bên kia còn nghe rõ cả tiếng thở dồn dập.
“Gọi làm gì đấy? Tôi đang tập thể dục.”
“Mày không sợ lao lực quá độ mà chết à?”
“…”
“Đang dưới nhà, tập xong thì xuống.”
Tôn Diên cúp máy đi vào, thấy Hạo thiếu đang ngồi trầm mặc khui rượu uống.
“Mày mới chơi thuốc à? Mặt mày bơ phờ vậy. Hay bị em nào hớp hồn rồi?”
“Có một em.”
Vừa dứt lời, trên lầu Lục Cảnh Thần lững thững bước xuống, mặt vẫn còn nhăn nhó bực dọc vì bị phá ngang.
“Là ai?”. Lục Cảnh Thần chen lời hỏi.
“Một cô bé… mới 17 tuổi.”
“17? Em chưa 18?”. Tôn Diên sửng sốt thốt lên. Lục Cảnh Thần cũng nhướng mày bất ngờ, ngồi xuống.
“Ừ.”
“Wow…”
Tôn Diên vỗ tay cười khẩy. Hạo thiếu uống cạn ly rượu whisky, vẻ mặt u ám không nói gì.
“Hạo, mày theo trào lưu ‘trâu già gặm cỏ non’ à? Mẹ nó, cỏ còn chưa mọc đủ rễ mà mày cũng muốn hốt? Tao phục mày luôn!”
“Không sợ có ngày nghẹn mà chết lâm sàng sao?”
Hạo thiếu: “…”
“Cảnh Thần, mày…”
“Suỵt, tao đang tra xem… tội danh này thì ăn cơm tù mấy năm.”
Hạo thiếu giật mình quay phắt sang nhìn: “???”
Bạn bè kiểu gì thế này? Hạo thiếu cảm thấy cần xem xét lại mối quan hệ với hai tên này.
Tôn Diên bật cười, giơ ngón tay cái tán thưởng Lục Cảnh Thần.
Lục Cảnh Thần tắt màn hình điện thoại, khoanh tay trước ngực, nhướng mày trêu:
“Cũng không lâu đâu, tầm vài năm thôi!”
Có thể bạn quan tâm
Hạo thiếu rầu rĩ tiếp tục rót rượu. Dòng rượu cay nồng trượt xuống cổ họng, khiến dạ dày nóng rát. Anh nhếch môi cười gượng:
“Ông đây còn chưa làm gì cả.”
“Oh! Vậy xem ra cậu còn chút lương tri đấy.”
“Hạo, cỏ mới nhú thì nên để nó lớn thêm chút, kẻo xui xẻo bóc lịch thiệt đấy.”
“Bọn tao lại phải tốn thời gian vào thăm mày mỗi tháng thì khổ.”. Tôn Diên vỗ vai Hạo thiếu, giọng dửng dưng.
Hạo thiếu liếc mắt, gạt phăng tay Tôn Diên đang đặt trên vai, thở dài một hơi. Đang sầu đời, lại còn gặp hai cái “của nợ” này.
Anh định với tay lấy thêm rượu thì bị Tôn Diên ngăn lại:
“Này này, mày định làm gì thế?”
“Hôm nay, tao muốn uống thật say để quên hết sự đời. Hiểu chứ?”
“Không!”
Lục Cảnh Thần và Tôn Diên đồng loạt lắc đầu, bộ dạng tỉnh bơ. Không khí trong phòng khách dần yên ắng thì phía cầu thang, Diệp Uyển chậm rãi bước xuống.
Cô ngơ ngác nhìn ba người, nhận thấy có điều gì đó là lạ, đặc biệt là ở Lãnh Hạo. dáng vẻ không còn cà lơ phất phơ như mọi khi, khuôn mặt u sầu như đang mang nặng tâm sự.
“Em dâu!”
Tôn Diên ngẩng đầu, vừa thấy cô liền cong môi cười, vẫy vẫy tay chào. Diệp Uyển cúi đầu chào lại, từ tốn đi tới.
Lục Cảnh Thần duỗi tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Sao em xuống đây?”
“Mẹ vừa gọi, bảo chúng ta qua ăn cơm và bàn chuyện hôn lễ.”
“Mày đưa em dâu về bên đó đi, Hạo để tao lo.”
Tôn Diên tinh tế lên tiếng, rồi quay sang vỗ vỗ cánh tay Hạo thiếu, cười trêu.
“Đi thôi! Muốn uống thì đến chỗ tao, tao là bạn nhậu trung thành với mày.”
“Nếu cảm thấy mệt mỏi, tao cho mượn vai. Rồi thì thầm cho mà quên cô bé ấy đi.”
“???”
Câu nói tấu hài của Tôn thiếu khiến Lục Cảnh Thần và Diệp Uyển suýt bật cười, cả hai mím môi cố nén.
Nét mặt Hạo thiếu tối sầm lại, cau mày không nói gì. Tôn Diên giả bộ khóa miệng, cười xòa.
Hạo thiếu cũng chẳng muốn chấp, anh khàn giọng nói:
“Bữa khác gặp. Tạm biệt em dâu.”
Dứt lời, anh đứng dậy rời đi. Tôn Diên cũng cáo từ, theo sau. Diệp Uyển gật đầu, nhìn theo bóng hai người khuất dần sau cánh cửa rồi bật cười ôm bụng.
“Thần, Tôn Diên và Lãnh Hạo đúng là rất hợp nhau. Sau này thất nghiệp chắc chắn cũng không lo đói khát.”
Mặn mà như thế, sao hai người không đi diễn hài nhỉ? Đúng là uổng phí tài năng.
Cô vỗ vỗ tay anh, tò mò hỏi:
“Nhưng mà, Lãnh Hạo bị sao vậy anh?”
Lục Cảnh Thần mỉm cười, giơ tay lên véo nhẹ má Diệp Uyển, thản nhiên đáp:
“Hạo thiếu nhà mình bị thần tình yêu nhập, giờ không biết lối thoát. Tình hình là… nuốt không được mà nhả cũng chẳng xong.”
Diệp Uyển nhăn mặt nhìn anh chăm chú. Thần tình yêu nhập? Nuốt với nhả là sao chứ?
Thấy gương mặt cô ngơ ngác, Lục Cảnh Thần phì cười, xoa đầu đầy dịu dàng.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu. Đừng tò mò nhiều, giờ thì tập trung tìm hiểu mình anh là đủ. Đi thay đồ, anh đưa em về bên ngoại ăn cơm.”
Diệp Uyển bĩu môi, lề mề đứng dậy đi lên lầu. Tìm hiểu Lục Cảnh Thần? Còn gì để cô tìm hiểu nữa? Từ trong ra ngoài, cô đã biết quá rõ rồi.
Tại biệt thự Lục gia.
Lục Cảnh Thần vừa bước xuống xe thì thấy một chiếc ô tô lạ đậu trong khuôn viên. Hắn quay sang hỏi bác Điệp:
“Nhà có khách à?”
“Dạ phải, là khách của phu nhân, vừa mới tới thôi thưa cậu.”