Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 37
Vài ngày sau.
Ngày hôn lễ chính thức được ấn định. Lục Cảnh Thần quyết định tổ chức quy mô vừa phải, ấm cúng nhưng sang trọng, giới hạn số khách, chỉ mời những người thật sự thân thiết.
Trong lúc chuẩn bị, Diệp Uyển bất ngờ phát hiện điều kỳ lạ.
Trên hộp thư cá nhân… là một tấm ảnh cũ.
Trong ảnh là một bé gái khoảng 5 tuổi đứng cùng một người đàn ông mặc vest trắng, tay cầm đồng hồ quả quýt.
Cô bé ấy… rất giống Diệp Uyển.
Và người đàn ông kia… lại chính là nhân vật từng xuất hiện trong giấc mơ rời rạc của cô suốt bao năm: người đàn ông hay dắt tay cô đến công viên, người hay dỗ cô bằng kẹo ngậm, người từng dặn cô:
“Đừng bao giờ quên cha.”
Diệp Uyển cầm bức ảnh trên tay, ngón tay chậm rãi miết qua gương mặt người đàn ông trong ảnh.
Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim.
Thân quen.
Ấm áp.
Đầy khao khát.
Hệt như những mảnh ký ức rời rạc ngày bé. chập chờn, mơ hồ. nhưng lại quá rõ ràng để có thể gọi là “ngẫu nhiên”.
“Uyển Uyển, em sao thế?”. Lục Cảnh Thần từ phòng tắm bước ra, thấy cô đứng thẫn thờ thì vội vàng tiến đến.
Diệp Uyển ngẩng đầu, ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng, đưa bức ảnh cho hắn.
“Anh nhìn người đàn ông này xem… có giống ai không?”
Lục Cảnh Thần cầm ảnh, vừa nhìn liền nhíu mày.
“Rất giống em. Nhưng không phải anh.”
“Anh là đàn ông.”. Cô bĩu môi.
“Em đang nói người đàn ông trong ảnh giống… ba em.”
“Ba em?”. Lục Cảnh Thần ngớ ra.
“Không phải ba em là ông Diệp Chí Thành sao?”
Diệp Uyển siết nhẹ mép áo, lắc đầu.
“Là ba trên danh nghĩa. Nhưng… ông ấy chưa từng thực sự xem em là con gái.”
Giọng cô nhẹ tênh, nhưng Lục Cảnh Thần nghe vào lại thấy nghèn nghẹn.
Diệp Uyển hít sâu một hơi, ngón tay vẫn lướt nhẹ qua ảnh.
“Em nhớ… từng có lần mình được gọi bằng tên khác. Không phải Diệp Uyển.”
“Uyển là tên mẹ em đặt. Nhưng cái tên đầu tiên… là do ông ấy gọi em. Là ‘Gia Bảo’.”
“Gia Bảo?”. Lục Cảnh Thần lặp lại.
“Ừ. Em còn nhớ rất rõ. Trong giấc mơ… ông ấy luôn nói: ‘Gia Bảo, đừng sợ. Ba sẽ luôn bên con.’”
Không khí bỗng trầm xuống.
Có thể bạn quan tâm
Lục Cảnh Thần đưa tay đặt lên vai cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Vậy em muốn tìm lại ông ấy sao?”
Diệp Uyển khẽ gật đầu.
“Em không biết ông ấy còn sống hay không. Nhưng em muốn biết… tại sao ông ấy lại biến mất. Và vì sao em lại bị gán vào nhà họ Diệp.”
Hắn siết chặt tay cô.
“Được. Anh sẽ giúp em điều tra.”
Ba ngày sau.
Lục Cảnh Thần giao lại mọi công việc ở công ty cho trợ lý. Hắn cùng Diệp Uyển tới một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô. nơi mà người gửi bức ảnh yêu cầu gặp mặt.
Người mở cửa là một cụ ông ngoài bảy mươi, tóc bạc, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng rõ.
“Cháu là… Gia Bảo?”. Ông nhìn Diệp Uyển, giọng run run.
“Cháu là… Diệp Uyển.”. Cô đáp khẽ, ngập ngừng một giây rồi hỏi lại.
“Còn ông là…?”
Cụ ông rưng rưng xúc động.
“Ông là quản gia cũ của Lục Minh. cha ruột cháu.”
Lục Minh?
Cả hai người trẻ đồng loạt nhìn nhau.
“Là Lục… họ Lục?”. Lục Cảnh Thần hơi cau mày.
“Chẳng lẽ Uyển Uyển… cũng là người nhà họ Lục?”
“Không.”. Cụ ông lắc đầu.
“Lục Minh là người của một gia tộc nhánh xa đã rời khỏi Lục gia chính tộc từ hàng chục năm trước. Ông ấy không sống ở thành phố này… và cũng không mang họ Diệp.”
Diệp Uyển ngồi xuống ghế, lòng như có hàng trăm con sóng va đập.
“Vậy… tại sao cháu lại trở thành con gái nhà họ Diệp?”
Cụ ông thở dài.
“Năm ấy… sau khi mẹ cháu qua đời, Lục Minh gặp tai nạn nghiêm trọng. Trước khi hôn mê, ông ấy để lại cháu cho người bạn thân nuôi giúp. chính là ông Diệp Chí Thành.”
“Nhưng… sau khi ông ấy tỉnh lại, tất cả hồ sơ đã bị làm giả. Gia sản của ông ấy bị ép sang tên, còn cháu thì biến mất khỏi tầm mắt.”
“Ông ấy điên cuồng tìm cháu suốt nhiều năm, nhưng đến lúc sắp tìm được thì… lại bị tai nạn lần nữa.”
“Hiện giờ ông ấy đang sống ở vùng núi phía Bắc. Trí nhớ vẫn còn lẫn lộn, nhưng mỗi ngày đều vẽ tranh một bé gái… gọi là Gia Bảo.”
Giọng cụ run lên, đôi mắt đục ngầu ánh lên niềm day dứt.
Diệp Uyển ngồi im. Hốc mắt cô đỏ lên. Mọi chuyện dường như vừa mở ra một cánh cổng quá lớn.
Cô không chỉ là “Diệp Uyển”. người con gái bị gia đình ruồng rẫy, mà còn là “Gia Bảo”. con gái của một người cha đã tìm kiếm cô suốt gần hai mươi năm trong lặng lẽ.
Lục Cảnh Thần vươn tay nắm chặt tay cô, ánh mắt trầm tĩnh:
“Đi. Anh đưa em đến gặp ông ấy.”