Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 43
Trong phòng hậu sản.
Diệp Uyển mở mắt thấy Lục Cảnh Thần ngồi bên cạnh, mắt vẫn không rời con gái.
“Anh…”. cô khẽ cười, giọng yếu nhưng tràn đầy dịu dàng.
“Chưa bao giờ thấy anh nhìn ai chăm chú như thế.”
Hắn quay lại, nắm tay cô.
“Anh từng nghĩ… trên đời này không gì khiến tim anh đập lệch nhịp được, cho đến khi thấy em. Còn bây giờ… anh nghĩ tim mình vừa mất luôn nhịp khi nhìn thấy con bé.”
Diệp Uyển rớm nước mắt.
“Anh đặt tên chưa?”
Hắn gật đầu.
“Em đặt họ, anh đặt tên. Vậy là đủ.”
Cô khẽ nắm lấy tay hắn.
“Vậy… tên là gì?”
“Lục Thiên Di.”. Hắn trả lời.
Diệp Uyển ngẩn người.
“Thiên Di? Di như là ‘dịu dàng’, hay là ‘di chuyển’?”
“Di, trong ‘diệu kỳ’. Bởi vì… con bé đến như một điều kỳ diệu vậy.”
Hai ngày sau. tại nhà.
Cả hội bạn tụ tập ăn mừng “Lục gia có tiểu công chúa”.
Tôn Diên ôm bé run rẩy:
“Trời ơi, lần đầu tiên tao ôm cái gì nhỏ hơn con chó Poodle nhà tao đấy…”
Lãnh Hạo cười phá lên:
“Cẩn thận, tiểu công chúa mà biết sẽ kiện mày tội xúc phạm đấy!”
Lục Cảnh Thần giành lại con, nghiêm túc:
“Không ai được gọi con bé là ‘củ khoai nhỏ’, ‘bánh bao’, ‘gấu con’ hay bất cứ tên gì không quý tộc.”
Tôn Diên:
“Quý tộc tới đâu cũng là con gái cưng của hai ông bà lầy lội nhất đất này thôi!”
Tối hôm đó.
Diệp Uyển ngồi bên cửa sổ, viết những dòng đầu tiên vào cuốn sổ mang tên “Nhật ký làm mẹ”.
“Gửi Thiên Di. cô bé nhỏ bé của mẹ.
Mẹ từng nghĩ mình là một con người không trọn vẹn, từng tin mình không thể yêu hay được yêu.
Nhưng rồi mẹ gặp ba con. một người bướng bỉnh, lạnh lùng, và cực kỳ hay làm quá.
Mẹ không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng có con, mẹ tin rằng mình sẽ không còn sợ bất cứ điều gì.
Vì con chính là điều kỳ diệu nhất, sau tình yêu của ba mẹ.”
Ba tháng sau ngày Thiên Di chào đời.
Căn biệt thự Lục gia mỗi sáng đều rộn ràng với những tiếng động nho nhỏ: tiếng bé khóc oe oe, tiếng ba gọi mẹ, tiếng mẹ càu nhàu ba, và cả tiếng… gà trống của nhà hàng xóm gáy muộn.
Hôm nay, khác với thường lệ, trời có nắng nhẹ. Gió lùa qua tấm rèm mỏng, ánh sáng dịu dàng rọi xuống căn phòng ngủ ấm áp.
Trên giường, Diệp Uyển quấn chăn như tổ kén, mắt lim dim, giọng ngái ngủ:
“Chồng ơi… dậy thay tã đi…”
Lục Cảnh Thần nằm bên cạnh, một tay gối đầu, một tay ôm gối ôm:
“Vợ ơi… hôm nay đến lượt em…”
“Anh nói vậy 3 hôm nay rồi!”
“Anh nhớ nhầm…”
“Anh Cảnh Thần, anh có còn nhớ mình từng là tổng tài không?”
Có thể bạn quan tâm
“Vợ ơi… hôm nay anh xin nghỉ phép…”
“Không có nghỉ! Lương anh là em giữ, nhà em đứng tên, xe em giữ giấy tờ, con em đẻ. anh có gì đòi quyền lợi ở đây?”
“Anh còn trái tim… và sự trung thành tuyệt đối với chủ hộ chính thức.”
“…Biết điều!”
Lục Cảnh Thần bật dậy, mặt mũi vẫn chưa tỉnh hẳn, lết ra khỏi giường đi thay tã cho con gái. Nhìn bé Thiên Di nằm trong nôi, mắt mở to tròn xoe, miệng mút tay ngậm ngùi, hắn mỉm cười dịu dàng:
“Chào buổi sáng, công chúa nhỏ. Hôm nay ba trực tiếp phục vụ nha…”
Diệp Uyển nằm trong chăn, lén nhìn cảnh đó, khẽ cười.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nằm trên giường êm ái, có chồng thay tã, có con ngoan ngoãn nằm ngó, và không còn bất kỳ tổn thương nào đeo bám trái tim.
Buổi trưa.
Hội bạn thân lại đến tụ tập. Tôn Diên mang theo bộ đồ chơi gỗ tự lắp ráp, Lãnh Hạo mang bánh mousse matcha mà Thiên Di không thể ăn, và Chỉ Nhiên tặng một bộ váy công chúa tí hon.
Cả nhà ríu rít, cười đùa, Lục Cảnh Thần không quên nhắc từng người:
“Không được bế con quá lâu. Không được hôn lên má. Không gọi bé là ‘cục thịt’.”
“Biết rồi, ông bố khó tính!”. Hạo thiếu cười to.
“Yên tâm, sau này bé lớn chắc chắn sẽ là bản sao của mẹ. thông minh, miệng bén, xử lý người yêu cũ không trượt phát nào!”
Diệp Uyển nhướng mày:
“Không trượt được, vì ba nó dạy từ trong trứng rồi.”
Tối đó.
Sau khi khách khứa về, Thiên Di đã ngủ say, cả hai vợ chồng ngồi ngoài ban công, mỗi người một ly trà nóng.
Gió nhẹ lùa qua, mang theo mùi hoa nhài ngoài vườn.
Diệp Uyển chống cằm nhìn trời:
“Anh còn nhớ lần đầu em ‘móc túi’ anh không?”
Lục Cảnh Thần cười:
“Nhớ chứ. Lúc đó anh chỉ thấy một cô gái nhỏ, lanh chanh và lắm chiêu.”
“Giờ thì sao?”
“Giờ anh thấy anh đã may mắn. vì mình bị mất cái ví.”
“…Vì cái ví mà anh được thêm vợ, con gái và… quyền giặt đồ mỗi tuần?”
“Ừ.”. Hắn gật đầu.
“Và nếu được quay lại… anh vẫn mong cái ví đó bị móc lần nữa.”
Diệp Uyển mỉm cười.
Sau cùng, mọi điều từng tưởng là sai lầm…
…lại dẫn đến đúng nơi, đúng người, đúng hạnh phúc.
“Sủng Ái Đặc Quyền Dành Cho Em”
không phải là một câu chuyện cổ tích,
mà là một câu chuyện thật. với một cô gái không hoàn hảo,
một người đàn ông chẳng quá hoàn mỹ,
nhưng họ học cách yêu, học cách đi bên nhau,
và chọn nhau mỗi ngày…
Dù cho cả thế giới đổi thay.