Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 10
Gương mặt anh chợt biến sắc, vội bế cô lên, sải bước chạy nhanh ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Trần Mãn Mãn, tôi cấm cô xảy ra chuyện gì. Cô còn chưa sinh con cho tôi."
Vừa chạy, ánh mắt anh vừa liếc nhìn những người đứng cản đường, lạnh lùng quát:
"Tránh ra."
Người đi đường không hiểu chuyện gì, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh và dáng vẻ cuống cuồng của anh thì ai nấy đều né ra, không dám ngăn lại.
Mãn Mãn bắt đầu cựa quậy trong vòng tay anh, giọng mơ hồ thều thào:
"Ngứa quá..."
Cố Minh Thiên cau mày, gắt lên:
"Không được gãi."
"Ngứa... tôi thật sự rất khó chịu... hức...". tiếng nức nghẹn khiến trái tim anh khựng lại một nhịp. Anh ôm chặt cô hơn, trong lòng bất giác gọi tên:
"Trần Mãn Mãn..."
Anh nhanh chóng đặt cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận, rồi ngồi vào ghế lái. Vừa đạp ga, xe đã lao đi như bay.
"Ngứa...". cô lại cất tiếng yếu ớt, tay không ngừng đưa lên gãi.
Lúc này, thay vì nổi giận như mọi khi, ánh mắt anh lộ vẻ lo lắng rõ rệt. Nhưng giọng điệu vẫn không đổi:
"Trần Mãn Mãn, tôi đã nói dừng lại. Cô nghe không?"
Nhìn các mẩn đỏ ngày càng rõ, anh lại đạp ga mạnh hơn. Điện thoại bên cạnh sáng lên, hiển thị cuộc gọi đến. Tô Nhạc.
Nhưng anh không màng để ý, chỉ chăm chăm nhìn đường, lòng rối bời.
Tại biệt thự nhà họ Cố, Tô Nhạc đang đứng giữa phòng khách, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ kiêu kỳ. Cô cau mày nhìn màn hình điện thoại:
"Anh rể đi đâu vậy? Tôi gọi cả chục cuộc rồi mà vẫn không nghe máy!"
Quản gia đứng bên cạnh chỉ biết cúi đầu nhẹ giọng:
"Cố Tổng có việc đột xuất, có lẽ đang họp với khách hàng. Tô Nhạc tiểu thư, mời lên lầu chọn phòng. Tôi sẽ đưa người mang hành lý lên."
Tô Nhạc liếc một cái, nói giọng không vui:
"Được rồi, đem đồ lên cho tôi."
Rồi bước nhẹ lên cầu thang. Quản gia đi theo, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô rồi khẽ thở dài:
"Chắc chắn sắp có biến."
Tại bệnh viện, sau khi Mãn Mãn được kiểm tra, một vị bác sĩ trẻ bước ra, giọng điềm tĩnh thông báo:
"Cô ấy bị dị ứng nghiêm trọng với benzene. một thành phần trong nước hoa. Chất này khiến da cô ấy mẩn đỏ, ngứa rát, khó thở, đau đầu, và choáng váng. Anh là chồng cô ấy, tại sao lại không biết?"
Câu nói khiến Cố Minh Thiên sững người. Anh nhớ lại buổi sáng, khi cô một mực từ chối mặc bộ váy — không phải vì sợ đồ của người đã khuất, mà vì mùi nước hoa trong đó đã khiến cô phát bệnh.
Khuôn mặt anh tối sầm lại, hai tay siết chặt.
"Tại sao cô ta không nói ra chứ?"
Như hiểu được tâm trạng đối phương, bác sĩ lại nói tiếp:
"Anh nên quan tâm đến vợ mình nhiều hơn. Ngoài dị ứng, tôi còn phát hiện cô ấy đang có dấu hiệu suy nhược. Tâm lý biến động mạnh, rất dễ dẫn đến trầm cảm. Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ cô ấy đang chịu đựng khá nhiều."
Cố Minh Thiên lạnh lùng đáp, không chút cảm xúc:
"Không cần anh lo. Vợ tôi, tôi tự biết cách chăm sóc."
Câu trả lời khiến bác sĩ ngẩn người, chỉ biết im lặng nhìn theo khi anh bước ra ngoài, đóng mạnh cánh cửa sau lưng.
Có thể bạn quan tâm
"Cái người gì mà tính khí như bão giông...". bác sĩ lắc đầu, thở dài.
Cố Minh Thiên tiến về phòng bệnh nơi Mãn Mãn đang nằm. Dù ngoài miệng thì hờ hững, nhưng trong lòng anh vẫn vang vọng câu nói ban nãy:
"Tình trạng suy yếu… nguy cơ trầm cảm cao..."
"Trần Mãn Mãn, đúng là phiền phức."
Anh thầm rủa, bước đến bên giường. Nhìn thấy cô đang ngủ, sắc mặt đã đỡ hơn, các vết mẩn đỏ cũng mờ dần, trái tim anh. dù không muốn thừa nhận. cũng lặng lẽ nhẹ đi một nhịp.
Đứng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đang say giấc, một cơn gió nhẹ từ cửa sổ lùa vào, khẽ lay động mái tóc của Mãn Mãn. Một lọn tóc vương trên má khiến Cố Minh Thiên bất giác đưa tay vén qua một bên. Trái tim anh như khựng lại một nhịp — cảm giác này, hình như anh đã từng làm với ai đó, nhưng không thể nhớ rõ.
“Trần Mãn Mãn, không cho phép cô rời khỏi tôi.”. anh thì thầm, ánh mắt chứa đầy vẻ chiếm hữu. Bàn tay anh bất giác lướt qua bờ môi hồng nhạt của cô.
Đôi mắt đang khép hờ của Mãn Mãn khẽ động, khiến anh giật mình, vội rụt tay về, nhanh chóng đút hai tay vào túi quần, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Mãn Mãn khẽ mở mắt, chỉ hé chút rồi lại nhắm lại. Nhìn thấy Cố Minh Thiên đứng đó, cô không khỏi hoang mang. “Sao anh ta lại ở đây? Mình nhớ là đang ở trụ sở đăng ký kết hôn cơ mà?”
Gương mặt Cố Minh Thiên tối lại, lông mày khẽ nhíu, khóe môi mím chặt. “Tỉnh rồi còn giả vờ ngủ?”
Quả thực, màn “giả vờ” ấy của Mãn Mãn không hề tinh tế — trán đẫm mồ hôi, mi mắt khẽ lay động, ai cũng dễ dàng nhận ra.
“Trần Mãn Mãn.”. tiếng gọi lớn khiến không chỉ cô, mà cả y tá ngoài hành lang cũng giật mình.
Mãn Mãn hoảng hốt ngồi bật dậy, mười ngón tay đan chặt, ánh mắt bối rối không dám nhìn thẳng.
Thấy dáng vẻ ấy, trong đầu Cố Minh Thiên bất giác hiện lên hình ảnh một chú cún nhỏ đang bị mắng, khiến anh không thể nổi giận nổi nữa.
Anh hạ giọng. “Dị ứng nước hoa, sao không nói?”
“Anh có cho tôi cơ hội để nói sao?”. cô thầm oán trong lòng, nhưng lời nói ra vẫn chỉ là. “Xin lỗi.”
Thấy thái độ ngoan ngoãn, anh cũng không nói gì thêm.
Không khí trong phòng lặng đi suốt mười phút.
“Anh…”
“Cô…”
Cả hai đồng thanh rồi cùng nhìn nhau. Mãn Mãn vội cúi đầu. “Anh nói trước đi.”
Anh không do dự. “Tối nay, đi cùng tôi đến một bữa tiệc, dành cho giới thượng lưu.”
Mãn Mãn ngạc nhiên. “Tại sao tôi phải đi cùng? Tôi chỉ là một thế thân.”
“Vì cô là người đã đăng ký kết hôn với tôi.”. giọng anh kiêu ngạo, chắc nịch.
Cô khẽ cười nhạt. “Vợ sao?”
“Có vấn đề gì không?”. ánh mắt anh sắc lạnh.
Mãn Mãn lắc đầu, ánh nhìn có chút buồn. “Tôi muốn về nhà lấy một món đồ, là di vật của cha mẹ tôi để lại.”
“Tôi sẽ cho người đến lấy.”
“Không cần. Tôi không muốn ai chạm vào nó. Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn.”
“Cô lấy gì đảm bảo?”
Mãn Mãn mỉm cười, giọng chua chát. “Một tổng tài như anh, muốn tìm một kẻ vô danh như tôi, mà còn không được sao?”
Anh khẽ nhíu mày. Lời cô nói không sai — dù có chạy đến đâu, anh cũng sẽ tìm được.
“Được.



