Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 11
Trước 8 giờ tối nay phải có mặt, tôi sẽ cho người đón.”
“Cảm ơn.”. cô đáp lại nhẹ nhàng.
Sau khi anh rời đi, Mãn Mãn cũng rời khỏi bệnh viện. Dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài tung bay trong gió, từng bước chân chậm rãi nhưng kiên định. Từ trong xe, Cố Minh Thiên dõi theo đến khi bóng cô khuất hẳn.
“Trần Mãn Mãn, vì sao mỗi lần ở gần cô, tôi lại thấy yên bình đến thế?”. anh thầm hỏi bản thân.
Chỉ còn khoảng năm trăm mét nữa là Mãn Mãn về đến căn hộ. Nhưng khi cô vừa băng qua ngã ba, một chiếc xe mười hai chỗ màu đen bất ngờ lao thẳng đến trước mặt.
Mãn Mãn giật mình, hoảng hốt. “Các người… muốn làm gì?”
Không một động tác thừa, hai người đàn ông mặc đồ đen từ trong xe lao ra, khống chế Mãn Mãn. Cô vùng vẫy cố thoát, kêu cứu trong hoảng loạn. “Cứu…”
Nhưng chưa kịp hét lên, một tên đã nhanh chóng áp một vật gì đó lên mũi cô. Mùi thuốc lạ khiến Mãn Mãn chóng mặt, ngất lịm đi. Không mất quá nhiều thời gian, chúng đưa cô vào trong xe, đóng cửa lại và rời khỏi hiện trường một cách kín đáo, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Tối hôm ấy, tại một nhà hàng sang trọng cao 12 tầng, bữa tiệc đang diễn ra tại tầng thượng — nơi quy tụ giới thượng lưu, các tập đoàn tài phiệt và những nhân vật máu mặt trong ngành.
Cố Minh Thiên đã chờ từ lâu. Đồng hồ chỉ 7 giờ 50 phút, anh cầm ly rượu vang, vẻ mặt không giấu nổi sự bực dọc. “Rốt cuộc cô ta đi đâu? Tại sao giờ này vẫn chưa đến?”
Sắc mặt anh ngày càng lạnh lẽo. Đang định rời đi tìm thì một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài bóng bẩy, bước đến.
“Đây chắc là Cố Tổng. người trẻ tuổi nhất trong giới tài chính hiện nay? Tôi là Phú, Giám đốc điều hành một tập đoàn mỹ phẩm. Vinh dự được gặp cậu.”. ông ta niềm nở bắt tay.
Cố Minh Thiên chỉ khẽ gật đầu, bắt tay xã giao, định cáo lui nhưng bị ông Phú giữ lại trò chuyện, bàn về hợp tác.
“Không biết tôi và Cố Tổng có cơ hội hợp tác không?”. ông Phú vừa cười vừa lấy từ túi áo ra một chiếc chìa khóa, lặng lẽ nhét vào tay anh.
“Một món quà nhỏ, mong được Cố Tổng chiếu cố sau này.”
Cố Minh Thiên nhìn chiếc chìa khóa, ánh mắt nửa nghi hoặc, nửa lạnh lẽo. “Quà gì đặc biệt đến vậy?”
“Cậu cứ lên phòng 309 sẽ rõ.”. ông Phú cười, ánh nhìn ẩn ý đầy xảo trá.
Cố Minh Thiên khẽ nhếch môi. “Tôi cũng muốn xem thử… món quà ‘đặc biệt’ này của ông là gì.”
Đạt được mục đích, ông Phú cười đến không thấy mắt, vui vẻ dẫn đường. Nhưng không hề biết, ánh mắt của Cố Minh Thiên lúc này đã sắc như dao.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa lạ, Mãn Mãn từ từ tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là cơ thể mệt lả, làn da nóng ran. Cô cảm nhận được rõ quần áo trên người đã bị thay đổi — chỉ còn một lớp áo mỏng, khiến cô càng thêm hoang mang và cảnh giác.
“Đây… là đâu?”. cô lẩm bẩm, khẽ cử động chân nhưng cảm giác đau nhói khiến cô ngã quỵ xuống sàn lạnh.
Cơn đau nơi chân va chạm làm cô cắn răng chịu đựng, nhưng điều khiến cô lo sợ hơn cả là cảm giác nóng bừng trong người, như có luồng hơi khó chịu lan khắp da thịt, khiến cô gần như không kiểm soát nổi bản thân.
“Không… mình không ổn… nước, phải tìm nước.”
Mãn Mãn lảo đảo đứng dậy, cố gắng bám vào những vật xung quanh, lê từng bước khó khăn vào phòng tắm gần đó. Cô nghĩ mình đang lên cơn sốt, không ngờ đó là phản ứng do thứ gì đó lạ đã tác động vào cơ thể cô.
Tại tầng 3 của khách sạn, Cố Minh Thiên vừa bước ra khỏi thang máy cùng ông Phú. Trước cửa phòng 309, ông Phú cười xòa. “Chính là đây. Tin tôi đi, Cố Tổng nhất định sẽ hài lòng.”
Có thể bạn quan tâm
Ánh mắt Cố Minh Thiên vẫn lạnh như băng, tay xoay nhẹ chiếc chìa khóa. Anh nhìn ông Phú một cách sắc sảo, buông lời cảnh cáo:
“Nếu tôi không hài lòng... ông biết hậu quả chứ? Chuẩn bị sẵn 30% cổ phần của ông đi.”
Ông Phú cứng đờ một thoáng, rồi lại cố cười gượng, nuốt nước bọt. Không khí trước cửa căn phòng đột nhiên trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Lời nói nửa đùa nửa thật của Cố Minh Thiên khiến ông Phú toát mồ hôi lạnh, lòng thầm rủa. “Đúng là đồ kiêu ngạo đáng ghét.”
Cố Minh Thiên liếc mắt khinh thường, nhưng cũng nửa hiếu kỳ, muốn xem thử bên trong có thứ gì mà khiến ông ta dám chắc anh sẽ “hài lòng”.
Anh cắm chìa khoá, mở cửa. Một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, rất quen thuộc, khiến anh bất giác nhíu mày. Mùi này… dường như anh từng ngửi thấy ở đâu rồi.
Không thích ánh mắt dò xét sau lưng, anh đẩy cửa bước vào và lập tức đóng lại, để mặc ông Phú đứng ngoài cửa.
Một cái tên hiện lên trong đầu anh — “Trần Mãn Mãn.”
Phòng trống, không có ai. Nhưng tiếng nước róc rách từ nhà tắm vang ra làm anh dừng bước. Theo bản năng, Cố Minh Thiên tiến lại gần.
“Cạch.”
Cánh cửa phòng tắm bật mở.
Trước mắt anh là hình ảnh Mãn Mãn đang ngồi co người trong bồn nước, toàn thân ướt sũng. Cô ôm lấy cơ thể run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái, ánh mắt hoảng loạn, không chút sức sống.
“Trần Mãn Mãn?” Giọng anh pha lẫn kinh ngạc và tức giận. “Sao cô lại ở đây?”
Mãn Mãn không trả lời, chỉ cúi đầu tránh ánh mắt anh.
Cố Minh Thiên thấy cô không phản ứng, lửa giận trong lòng bốc lên, anh bước nhanh đến.
“Đừng lại gần!”. Mãn Mãn hét lên, hoảng hốt, hất nước về phía anh như một phản xạ phòng vệ.
“Nghĩ kỹ xem cô đang làm gì đấy!”. Anh gằn giọng, nén tức giận.
Thấy cô vẫn lặng thinh, gương mặt thất thần, như không còn ý chí phản kháng, anh không nhịn được nữa, cúi xuống nắm lấy cổ tay cô. “Tôi cảnh cáo, nếu còn làm bừa… tôi sẽ khiến cô không thể rời khỏi giường thêm một lần nào nữa.”
Giọng anh trầm và đầy dọa nạt. Mãn Mãn giật mình, đôi mắt ầng ậc nước. Cô cố rút tay lại. “Buông tôi ra… đau…”
“Ra khỏi đây.”. Anh quát, kéo mạnh tay cô như muốn lôi ra khỏi làn nước lạnh. Nhưng chưa đi được nửa bước thì Mãn Mãn vùng dậy, đẩy anh ra.
“Đừng chạm vào tôi!”. Cô thét lên, run rẩy nhưng đầy quyết liệt.
“Cô đang cố tình thách thức tôi sao, Trần Mãn Mãn?”. Giọng anh lạnh hơn băng.
Trong phút giây mất kiểm soát, Cố Minh Thiên ôm lấy eo cô, kéo sát cô về phía mình. Đôi môi anh tìm đến môi cô trong một cái chạm bất ngờ.



