Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 17
Cô không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn đáp lại bằng một cái liếc mắt đầy khiêu khích, khoé môi khẽ nhếch lên cười nhạt.
Cố Minh Thiên trông thấy tất cả, nhưng không vạch trần, chỉ âm thầm tự hỏi trong lòng:
"Rốt cuộc, mình đang làm cái gì vậy?"
Sau khi hai người rời khỏi, Tô Nhạc liền móc điện thoại trong túi ra và bấm số.
Tiếng chuông vừa đổ thì đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng nói ồm ồm, đầy mệt mỏi của một người đàn ông trung niên vang lên, tầm khoảng hai mươi tám tuổi:
"Không phải tôi đã nói là cô ta biến mất rồi sao? Toàn bộ bản thảo thiết kế của cô ta, tôi đều đưa hết cho cô rồi. Cô còn muốn gì nữa?"
Tô Nhạc đáp lại bằng giọng điệu bình thản:
"Tìm thấy rồi. Trần Mãn Mãn. cô ta hiện đang ở trong nhà tôi."
"Anh nói cái gì?". Người đàn ông bên kia giật mình, sửng sốt như không tin vào tai mình.
Hai kẻ đó tiếp tục trò chuyện, lập kế hoạch. Một âm mưu nham hiểm đang dần hình thành, nhắm thẳng vào Mãn Mãn. Mãi đến tận mười phút sau, Tô Nhạc mới tắt máy, trên môi nở một nụ cười hiểm độc, ánh mắt toát lên vẻ đắc ý, lạnh lùng và tính toán.
Lúc này, trong căn phòng trên lầu chỉ còn hai người. Cố Minh Thiên tự tay chuẩn bị nước tắm, chu đáo để sẵn một bộ đồ bên cạnh.
"Nước vừa đủ ấm, tắm đi.". Anh nói ngắn gọn.
Mãn Mãn không trả lời, lặng lẽ bước tới bồn tắm. Vừa chạm đầu ngón tay vào nước, cô lập tức rút tay lại, thì thầm:
"Đau quá."
Cố Minh Thiên cau mày:
"Lại muốn giở trò gì nữa? Sao còn chưa tắm?"
"Anh... muốn nhìn tôi tắm sao?". Cô hỏi lại, nghĩ rằng như vậy sẽ khiến anh lùi bước.
Nhưng có vẻ cô đã tính sai. Cố Minh Thiên không đáp ngay, mà bắt đầu cởi bỏ chiếc áo vest đen sang trọng, sau đó là áo sơ mi, từng động tác dứt khoát, không chút do dự.
Mãn Mãn bối rối, lùi lại:
"Anh đang làm gì vậy?"
"Tắm cùng cô.". Anh thản nhiên đáp.
"Cái gì cơ?". Cô tròn mắt.
Cố Minh Thiên đáp lại một cách bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên. Nhưng Mãn Mãn thì hoàn toàn không muốn chút nào, cô bối rối, cố gắng tìm lý do để từ chối:
"Tôi... tôi sợ tắm chung với người lạ..."
Còn chưa kịp nói hết câu, Cố Minh Thiên đã tiến lại gần, cúi đầu, ghé sát miệng vào tai cô thì thầm:
"Nghe lời... tắm chung nhiều lần sẽ không còn sợ nữa."
Toàn thân Mãn Mãn khẽ run lên, bản năng thúc đẩy cô muốn đẩy anh ra, nhưng như thể anh đã đoán trước được ý định ấy, liền cất giọng nhắc nhở:
"Cô đã hứa sẽ nghe lời. Mới vừa rồi trong căn phòng đó thôi, đã quên rồi sao?"
Chỉ vừa nhắc đến nơi ấy, Mãn Mãn đã sợ hãi, toàn thân bất giác run lên. Không gian kín đó khiến cô ngột ngạt đến mức như bị rút cạn sự sống.
Đôi mắt cô chùng xuống, cố tránh ánh nhìn của anh, giọng nhỏ dần, không mang chút cảm xúc:
"Nếu anh muốn thì..."
Chưa để cô nói dứt lời, Cố Minh Thiên đã bất ngờ bế bổng cô lên, khiến cô hoảng hốt hét lên:
"Anh làm gì vậy?"
"Thân mật.". Anh đáp tỉnh bơ.
"Cái gì? Ngay tại đây sao? Cố Minh Thiên, anh điên rồi! Mau thả tôi xuống!"
Dường như cô lại quên mất lời hứa khi nãy, bản năng phản kháng trỗi dậy, vùng vẫy, cố chống cự lại.
Có thể bạn quan tâm
"Trần Mãn Mãn, chẳng phải cô vừa bảo ăn gì cũng được sao? Tôi cho cô ăn tôi, cô còn muốn thế nào?". Anh trêu chọc với giọng điệu đầy ngạo mạn.
"Anh nói cái gì chứ? Đồ ảo tưởng! Vô liêm sỉ! Anh lừa tôi! Đồ lừa đảo!"
Vừa mắng, cô vừa bật khóc nức nở. Rõ ràng khi nãy còn tỏ ra ngoan ngoãn, giờ lại vùng lên phản đối kịch liệt.
"Trần Mãn Mãn, đầu óc cô bị làm sao thế? Nói một đằng làm một nẻo, có tin tôi lại nhốt cô vào căn phòng đó lần nữa không?"
Cố Minh Thiên nổi giận, quát lớn, không thể chịu được sự thay đổi bất ngờ trong thái độ của cô.
"Tôi nói là muốn đi ăn! Ăn ở đây là thức ăn, không phải con người anh! Anh đừng có tự cho mình là trung tâm như vậy! Đúng là kinh tởm!". Mãn Mãn gào lên, nước mắt tuôn ra vì uất ức.
Nghe những lời cay nghiệt đó, Cố Minh Thiên khựng lại. Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo, ánh nhìn sắc như dao. Không nói thêm gì, anh buông thõng tay khiến cô ngã xuống sàn nặng nề.
"Bịch!"
Còn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay anh đã vươn tới bóp chặt lấy cổ cô, giọng đanh lại, đầy đe dọa:
"Cô nhắc lại lần nữa xem?"
"Anh... buông ra...". Giọng Mãn Mãn đứt quãng.
Khuôn mặt cô tái đi vì khó thở, hai tay cô cố cào cấu tay anh, muốn gỡ ra nhưng hoàn toàn vô vọng. Những ngón tay đầy vết thương cứ mải miết giãy giụa, nước mắt lại tuôn trào không ngừng.
Cố Minh Thiên thấy cô đau đớn như vậy, trong lòng anh chợt nhói lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh không hiểu mình đang bị thứ cảm xúc gì chi phối, chỉ biết rằng hình bóng cô khiến anh không thể kiểm soát được lý trí.
"Chỉ là một người như cô... thì có là gì?". Anh gầm lên trong đầu, muốn tự phủ nhận cảm xúc đang dâng lên từng đợt.
Giọng nói yếu ớt của Mãn Mãn vang lên, như một lời buông xuôi:
"Giết tôi đi..."
Cố Minh Thiên lạnh giọng:
"Muốn kết thúc cô không khó, nhưng tôi không thích làm vậy."
Dứt lời, anh buông tay, thả lỏng chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Mãn Mãn như được từ cõi chết trở về, lập tức hít lấy hít để từng ngụm không khí, ho liên tục:
"Khụ... khụ..."
"Đứng lên.". Anh ra lệnh, giọng vẫn lạnh băng.
Vừa nói, anh vừa nắm chặt cánh tay cô kéo dậy một cách mạnh bạo.
"Anh định làm gì vậy?". Mãn Mãn hoang mang, giọng run lên vì sợ.
Cố Minh Thiên không trả lời, chỉ giữ im lặng, ánh mắt vẫn đầy giận dữ. Bất ngờ, anh kéo mạnh cô và đẩy ngã vào bồn tắm đầy nước trước mặt.
Một tiếng "Tùm" vang lên, nước bắn tung tóe ra ngoài. Cơ thể cô ngập trong nước, ngoi lên thở dốc, ho sặc sụa.
"Anh ta bị điên à!". Mãn Mãn rủa thầm trong lòng.
Trước mặt cô, Cố Minh Thiên với thân hình rắn chắc vẫn đứng thản nhiên, ánh mắt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh... muốn làm gì?". Cô run rẩy hỏi, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn lên.
Cố Minh Thiên khẽ nhếch môi, giọng nói trở nên trầm thấp và nhẹ đi:
"Ngồi im, tôi sẽ tắm cho cô."
Giọng anh dịu xuống khiến Mãn Mãn có chút lúng túng, khẽ quay mặt đi như muốn tránh né:
"Tôi... không cần..."
Nhưng anh đã nhanh chóng cắt lời:
"Nghe lời đi.



