Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 23
Dưới ánh đèn mờ, Mãn Mãn lại một lần nữa nằm bất động, không còn khả năng kháng cự, như một cánh hoa mong manh bị gió cuốn đi, chỉ còn sự tàn nhẫn của kẻ đang chiếm hữu lấy thân xác ấy.
Trên khuôn mặt cô, giọt nước mắt lại khẽ lăn xuống, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa.
Đêm đó, theo chỉ thị của Cố Minh Thiên, đám vệ sĩ đã ra tay hạ sát Du Ẩn rồi bỏ lại hắn ở một khu đất hoang. Nhưng số mạng hắn vẫn chưa tận. Trong thân thể đầy thương tích, hắn vẫn còn thoi thóp thở, cố gắng bò từ nơi hoang vu ra tới đường lớn. Trong lòng, chỉ có một cái tên vang lên không ngừng. “Mãn Mãn…”
Bất chợt, một đôi giày cao gót trắng xuất hiện, đứng chắn trước mặt hắn. Hắn cố ngẩng đầu, mơ hồ nhìn lên, khó hiểu, miệng mấp máy. “Cô… là ai?”
Người phụ nữ kia chỉ mỉm cười, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. Cô ta không trả lời, mà hỏi ngược lại. “Anh có muốn cứu Trần Mãn Mãn không?”
Chỉ cần có thể cứu được cô, cho dù là việc gì, hắn cũng không ngại.
Bàn tay dính đầy máu và bùn đất nắm lấy cổ chân người phụ nữ kia, ánh mắt kiên quyết. “Tôi muốn. Giúp tôi… Giúp tôi cứu Mãn Mãn.”
“Được.” Một câu trả lời dứt khoát, đôi mắt người phụ nữ ánh lên vẻ toan tính sâu xa.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Mãn Mãn không thấy Cố Minh Thiên đâu. Cô cố gắng ngồi dậy, cơ thể ê ẩm, đặc biệt là phần thân dưới. Cô lẩm bẩm. “Anh ta đúng là một tên cầm thú…”
Đưa tay lên trán, cô sờ thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận từ lúc nào.
Ánh mắt lướt quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trong một khoảng trống lạnh lẽo. Cô khẽ thở dài, nỗi uất ức trong lòng lại trào dâng khi nhớ đến những gì anh đã làm — đốt đi tấm hình duy nhất của ba mẹ cô, chà đạp thể xác và tinh thần cô một cách tàn nhẫn.
Rồi đột nhiên, cô sực nhớ đến Du Ẩn.
“Du Ẩn… cậu ấy…” — Cô lẩm bẩm, lòng ngập tràn lo lắng. “Mình phải hỏi anh ta.”
Không chần chừ thêm, Mãn Mãn gắng gượng bước xuống giường, đôi chân run rẩy, nhưng cô cắn răng chịu đựng.
Cô chạy đến phía cửa, thử vặn tay nắm. May mắn thay, Cố Minh Thiên đã quên khóa lại. Vừa bước ra vài bước, cô nghe thấy giọng nói vọng ra từ phòng bên cạnh — là hai người đàn ông. Một người giọng trầm, khoảng chừng bốn mươi đến bốn lăm tuổi; còn người kia, cho dù có nghe trong mơ, cô cũng nhận ra là Cố Minh Thiên.
Vốn định đẩy cửa bước vào, nhưng câu nói của Cố Minh Thiên khiến cô chết lặng.
“Đánh chết hắn chưa?”
Mãn Mãn khựng lại, đứng bất động như tượng. Một giây sau, cô tự trấn an bản thân. “Chắc mình nghĩ nhiều quá thôi…”
Thế nhưng, giọng của người đàn ông kia đã hoàn toàn đập tan hy vọng đó.
“Cố tổng, cậu yên tâm. Mọi việc đã làm theo đúng kế hoạch. Tôi đã liên hệ với bên đó, làm một bản báo cáo giả rằng Du Ẩn trốn nghĩa vụ, bị phát hiện, rồi trong quá trình áp giải không hợp tác nên đã bị đánh chết.”
Nghe tới đây, toàn thân Mãn Mãn như đông cứng. Nước mắt cô rơi xuống, nỗi đau dồn nén suốt đêm qua giờ như vỡ òa.
Cô siết chặt tay, định lao vào đối chất, nhưng rồi khựng lại.
“Vào cũng chẳng thay đổi được gì. Đối đầu với một kẻ không còn nhân tính… thì có ích gì?”
Nghĩ vậy, Mãn Mãn chỉ khẽ cười nhạt, rồi quay lưng bỏ đi. Dáng vẻ thẫn thờ như một cái bóng lạc lõng trong chính cuộc đời mình.
“Cuộc sống này… còn gì đáng để lưu luyến nữa chứ?” — Cô lẩm bẩm.
Vừa đi, đôi mắt vô cảm của cô chợt dừng lại ở một bình hoa đặt cạnh hành lang. Trong vô thức, cô đưa tay nhấc nó lên…
Có thể bạn quan tâm
Mãn Mãn quay trở lại phòng, bước chân nặng nề như thể đang mang theo cả một tảng đá lớn đè trên vai. Trong lòng cô là một mớ hỗn độn, từng bước, từng bước tiến vào trong — rồi một tiếng "xoảng" vang lên.
Chiếc bình hoa sứ cổ, đắt tiền, rơi xuống sàn vỡ vụn. Mãn Mãn nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt một mảnh vỡ lên, đưa lên trước mặt rồi ngắm nhìn. Cô bật cười khẩy, tự lẩm bẩm:
“Vỡ rồi… đúng là xấu xí thật. Nó còn có thể trở lại nguyên vẹn, đẹp đẽ như xưa được nữa sao?”
Cô lại bật cười, nhưng nụ cười ấy như tiếng cười của một kẻ điên loạn.
Tiếng cười vang lên khiến người nghe cũng phải xót xa, một nỗi bi thương tột cùng.
“Cố Minh Thiên, tôi dùng cái mạng này để trả lại cho vợ con anh.”
Dứt lời, ánh mắt Mãn Mãn trở nên kiên định.
“Lách tách.”
Từng giọt máu từ cổ tay cô nhỏ xuống sàn, loang dần thành vệt đỏ. Mãn Mãn không hề sợ hãi trước cái chết đang cận kề. Trong đáy mắt cô, dường như là sự giải thoát khỏi những rối ren không lối thoát. Khóe môi cô khẽ cong lên, mỉm cười:
“Ba mẹ… Đợi con với.”
Bỗng chốc, những ký ức thời thơ ấu lại hiện về, tựa như trước lúc lìa đời, người ta thường nghĩ đến điều vương vấn nhất. Mãn Mãn nhớ lại lần mình từng hỏi:
“Mẹ ơi, sao mẹ lại đặt tên con là Mãn Mãn?”
Mẹ cô mỉm cười, xoa đầu cô dịu dàng đáp:
“Bởi vì ‘Mãn’ trong ‘viên mãn’. Mẹ mong con sau này sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn, một người chồng yêu thương con hết lòng, một cuộc đời đủ đầy cho đến cuối con đường.”
Quay lại thực tại, Mãn Mãn chỉ biết cười khổ. Cô nằm bất động dưới sàn, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch không còn chút sinh khí. Máu vẫn chảy, loang thành một vũng dưới nền gạch. Nước mắt hòa với máu, mằn mặn, rơi xuống không ngừng. Một câu nói bật ra từ đáy lòng cô:
“Người ta là Đại Viên Mãn… Còn con là… Bất Viên Mãn rồi…”
Đôi mắt cô dần khép lại, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe. Ý thức cô mờ dần. Giọng thì thào lẫn trong hơi thở yếu ớt:
“Mẹ ơi… Ba ơi… Con buồn ngủ quá…”
“Trần Mãn Mãn!”
Một giọng hét lớn vang lên. Tiếng bước chân dồn dập chạy đến gần cô, liên tục gọi tên cô:
“Trần Mãn Mãn! Cô tỉnh lại cho tôi!”
Nhưng âm thanh đó mỗi lúc một xa dần, rồi tan biến. Mãn Mãn hoàn toàn không còn ý thức.
“Trần Mãn Mãn! Ai cho cô tự sát! Cô đúng là đồ đáng chết!”
Giọng nói mang đầy tức giận nhưng xen lẫn hoảng loạn. Khi thấy cô nằm bất động giữa vũng máu, ánh mắt lạnh lẽo của Cố Minh Thiên phút chốc trở nên hoảng hốt.



